Yêu Một Người Nợ Một Đời


“Con cầm thuốc của ba làm gì? Mau để xuống!” Hạ Hoằng Văn đứng lên, nhướng mày trợn mắt nhìn Hạ Mộc Ngôn: “Còn nữa, hôm nay con nhất định phải giải thích rõ ràng cho ba chuyện hai công ty đó là thế nào!”
 
Hạ Mộc Ngôn ngước mắt lên, vẫn không bỏ qua đề tài này, nghiêm túc nói: “Ba, có thể để con mang thuốc này đi vài ngày không, con sẽ nhờ bên Cục Kiểm định Dược phẩm kiểm tra thành phần bên trong ạ.”
 
Hạ Hoằng Văn cau mày, tức giận mở miệng: “Làm càn! Kiểm tra thành phần gì chứ! Dì Thẩm con gả cho ba mười mấy năm, thuốc bà ấy mua mà con cũng nghi ngờ sao? Khó trách đều gọi là dì Thẩm như nhau, nhưng quan hệ giữa Mộng Nhiên và bà ấy lại thân thiết như mẹ con, mà con lại giống như đối diện với kẻ thâm thù đại hận vậy, trước giờ chưa từng hòa nhã với người ta!
 
Cửa phòng bỗng nhiên được đẩy ra, Hạ Mộng Nhiên rón rén mở cửa đứng đó.

Cô ta ló đầu vào bên trong nhìn, vẻ mặt nhu thuận hỏi: “Con vừa mới đi ngang qua đã nghe thấy tiếng động ở bên trong rồi.

Ba, chị vừa mới trở về mà hai người đã cãi nhau rồi sao?”
 
“Không phải chuyện của con, ra ngoài!” Hạ Hoằng Văn trừng mắt về phía cửa.
 
Hạ Mộng Nhiên kêu “Dạ” một tiếng rồi nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
 
Tuy rằng bị ba quát một câu, nhưng Hạ Mộng Nhiên lại không hề cảm thấy gì, ngược lại còn có chút hả hê, bỏ đi.
 
Lâu rồi Hạ Mộc Ngôn không trở về, vừa về đã đối địch với ba.


Đoán không chừng, tối hôm nay lại có màn kịch hay rồi!
 
 
Dì Cầm và người giúp việc nhà họ Hạ đã bày biện xong bữa ăn tối.
 
Lúc Hạ Hoằng Văn xuống lầu, Thẩm Hách Như và Hạ Mộng Nhiên lập tức nhìn thấy ông lạnh lùng nghiêm nghị, vẻ mặt vô cùng đáng sợ.
 
Thậm chí ông còn chẳng thèm nhìn Hạ Mộc Ngôn đang đi phía sau.
 
Hạ Mộng Nhiên thấy cảnh này liền thừa dịp mở miệng nói: “Ba, đừng tức giận với chị nữa.

Hiếm khi chị mới về nhà, có khi lại gây gổ với anh Cẩn Phàm nên không vui.

Tối nay cứ để chị ở lại nhà họ Hạ, không cần về nữa.

Dù sao có trở về Ngự Viên thì chưa chắc anh Cẩn Phàm đã có ở đó…”
 
“Lại gây gổ không vui cái gì hả?” Hạ Hoằng Văn liếc mắt nhìn Hạ Mộc Ngôn sau lưng một cái: “Đã nửa năm rồi, lúc nào thì con mới có thể từ bỏ cái ý định ly hôn này cho ba hả?”
 
Hạ Mộc Ngôn nhìn về phía Hạ Mộng Nhiên.
 
Được lắm, chưa gì đã bắt đầu chiếu tướng cô rồi.
 
Biết rõ bấy lâu nay chuyện cô ầm ĩ đòi ly hôn chính là mồi lửa gây mâu thuẫn giữa cô với ba, cho nên Hạ Mộng Nhiên mới cố ý nói như vậy.
 
Thẩm Hách Như ngồi ở bàn ăn không nói gì mà chỉ nhìn Hạ Mộc Ngôn một cái.

Bà ta biết lần nào Hạ Mộc Ngôn cũng vì chuyện của Lục Cẩn Phàm mà làm trời làm đất một trận, cho nên bà ta không nói lời nào, im lặng ngồi đó chờ xem náo nhiệt.
 
“Ba, lần này con trở về là muốn nói lời xin lỗi đàng hoàng với ba.” Hạ Mộc Ngôn đi đến gần bàn ăn, khoác tay Hạ Hoằng Văn: “Trước kia do con tùy hứng, không biết những chuyện ba sắp xếp cho con đều là những điều tốt nhất, cho nên vẫn luôn đối địch với ba.

Con thật xin lỗi.”
 
Vẻ mặt Hạ Hoằng Văn khựng lại, kinh ngạc nhìn cô.
 
Không tranh cãi ầm ĩ sao?

 
Vậy mà Hạ Mộc Ngôn lại nói xin lỗi à?
 
Hạ Mộng Nhiên và Thẩm Hách Như cố gắng che giấu sự kinh ngạc trong đôi mắt.
 
Sao có thể xảy ra chuyện này được?
 
“Trước kia con quá cố chấp muốn theo ý mình.

Sau khi kết hôn với Cẩn Phàm, vì trong lòng không vui mà luôn càn quấy.

Nhưng dù sao tim người cũng đều là thịt, bên nhau thời gian dài sẽ phát hiện những mặt tốt của đối phương.

Bây giờ con không muốn ly hôn nữa, con quyết định sau này sẽ ngoan ngoãn sống bên cạnh Cẩn Phàm, không bao giờ khiến ba vì con mà bận tâm nữa.”
 
Hạ Mộc Ngôn vừa nói vừa ngồi xuống cùng với Hạ Hoằng Văn, đồng thời cô bất chợt đảo mắt nhìn về phía Hạ Mộng Nhiên: “Thật ra thì mấy ngày trước con cũng đã chia sẻ suy nghĩ này với Mộng Nhiên rồi.

Đúng không, Mộng Nhiên?”
 
Đột nhiên đầu mối câu chuyện lại chĩa về phía mình, Hạ Mộng Nhiên bị đứng hình một hồi.
 
Đúng là Hạ Mộc Ngôn đã từng nói câu này…
 
Hạ Mộng Nhiên vẫn một mực nghĩ Hạ Mộc Ngôn nhất thời hồ đồ nên mới từ bỏ ý định ly hôn, cho nên cô ta cũng không nói cho ba biết chuyện này.
 

Đột nhiên Hạ Mộc Ngôn lại tự thú kiểu này, Hạ Mộng Nhiên không thể nói láo trước mặt cô, chỉ có thể cười theo: “Hôm đó em đi gấp, suýt nữa quên mất chuyện này.

Đúng là chị có nói chị đã thông suốt rồi, không định ly hôn nữa.”
 
Hạ Mộc Ngôn cười với cô ta, nụ cười mặt đối mặt trông giống như chị em tình thâm ăn ý lẫn nhau.
 
Nhưng khuôn mặt tươi cười này lại khiến toàn thân Hạ Mộng Nhiên lạnh lẽo như va phải một đống băng vụn.
 
“Ba, bây giờ ba đã tin chưa? Con thật sự muốn sống hạnh phúc bên cạnh Cẩn Phàm.” Hạ Mộc Ngôn kéo cánh tay Hạ Hoằng Văn, giọng nói dịu dàng mềm mại, tựa như một cô con gái nhỏ vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời đang làm nũng.
 
Từ khi trưởng thành, Hạ Mộc Ngôn chưa từng nhõng nhẽo nũng nịu, cho nên trái tim của Hạ Hoằng Văn bất chợt mềm hẳn đi, ông vô cùng xúc động, cơn giận cũng lập tức giảm xuống không ít.

“Được rồi, con biết Cẩn Phàm tốt là được.

Cuộc sống sau khi kết hôn vẫn luôn luôn là cả quá trình tương tác hòa hợp lẫn nhau.

Bây giờ con có thể nghĩ thông suốt thì cũng không tính là muộn.

Hai người có mâu thuẫn gì thì cứ nói với nhau, chứ đừng bao giờ một mình giở tính khó chịu, cũng như không thể cứ mãi không hiểu chuyện được, biết không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận