Chương 431:
Nhưng Phong Lăng thì…
Hoàn toàn có thể dùng từ “xâm hại nghiêm trọng” để hình dung rồi! “Đã xảy ra chuyện gì?” Hạ Mộc Ngôn kéo tay Phong Lăng, không cho cô né tránh.
Thấy sắc mặt Phong Lăng rất kém, Hạ Mộc Ngôn liền đẩy Phong Lăng ngồi xuống sofa, lạnh mặt, nghiêm túc nhìn cô: “Chẳng phải hai ngày nay cô ở nhà dưỡng thương sao? Là ai làm?” Đáp án đã hiện rõ trong đầu, nhưng Hạ Mộc Ngôn cảm thấy cho dù Nam Hành có bối cảnh phức tạp, nhưng anh ta cũng là kiểu người cực kỳ lý trí giống như Lục Cẩn Phàm.
Anh ta không thể nào…
Đáp án hiện rõ trước mắt, nhưng Phong Lăng chỉ nhìn cô mà không hề hé răng giải thích câu nào.
“Thật sự là Nam Hành làm sao?” Hạ Mộc Ngôn không dám tin, cô vươn tay kéo quần áo Phong Lăng ra, nhưng lại bị Phong Lăng nhẹ nhàng giật lại.
“Đừng nhìn.
” Phong Lăng khàn giọng, nói.
“Chuyện xảy ra lúc nào? Hôm qua? Tối qua? Hay là sáng hôm nay? Rốt cuộc anh ta muốn làm gì? Biết rõ cô bị thương mà còn đối xử với cô như vậy sao? Có khác gì cầm thú chứ?” Hạ Mộc Ngôn tức đến suýt nữa chửi đổng.
Cô cố gắng nhịn xuống, tránh kích thích đến tình trạng bất ổn của Phong Lăng bây giờ.
Phong Lăng không đáp, chỉ trầm mặc một lát rồi đáp: “Là tại tôi, là tôi đã nói khích anh ấy, nếu không cũng sẽ không đến mức này.
Là tôi đã đánh giá quá cao phương thức sống chung giữa hai chúng tôi.
Chỉ trách tôi…”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cho dù quan hệ giữa cô và anh ta là gì đi nữa, nhưng anh ta cũng không thể đối xử với cô như vậy.
Làm thế này mà coi được sao?” Hạ Mộc Ngôn chỉ vào dấu vết như bị cắn trên cổ Phong Lăng, đây đâu thể gọi là vết hôn đơn thuần được, “Anh ta làm vậy gọi là ngược đãi! Ngược đãi đó, cô hiểu không? Thật quá đáng mà!”
Thấy sắc mặt Phong Lăng rất kém, hơn nữa có vẻ như chuyện chỉ vừa xảy ra mới đây.
Trong phòng vẫn còn phảng phất mùi hương của người đàn ông kia trước khi rời đi, là mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Hạ Mộc Ngôn đứng dậy, mở cửa sổ ra, vô tình đảo mắt về phía cửa phòng ngủ.
Cô bước đến gần xem, nhìn thấy mặt đất bên trong vô cùng hỗn độn.
Quần áo cả trong lẫn ngoài của Phong Lăng đều bị xé tan nát, chẳng còn một mảnh hoàn chỉnh, tất cả đều bị vứt xuống đất.
Hạ Mộc Ngôn mím môi, dời mắt về phía Phong Lăng đang đứng dậy từ ghế sofa.
Dường như cố định rót ly nước cho Hạ Mộc Ngôn.
Tư thế đi đứng khó khăn của Phong Lăng rõ ràng cho thấy cô ấy đang đau gần chết.
“Cô không cần rót nước, tôi không uống đầu.
” Hạ Mộc Ngôn lãnh đạm nói: “Phong Lăng, tôi và Ông Lục mới là chủ thật sự của cô.
Tôi mặc kệ cô và Nam Hành từng có quan hệ thể nào, hay là có vướng mắc gì, nhưng cô là người của tôi, tôi không thể trơ mắt nhìn người của mình bị hiếp đáp được.
”
Phong Lăng vẫn rót nước mang đến.
Cô đặt ly thủy tinh xuống, sau đó đứng bên cạnh sofa, ngước mắt nhìn Hạ Mộc Ngôn, dường như đang muốn nói gì đó.
Cô mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.
“Cô muốn nói gì?” Hạ Mộc Ngôn thấy trạng thái Phong Lăng quá kém, trực giác mách bảo rằng cô ấy đang định nhờ vả gì đó.
Phong Lăng lại mấp máy môi, thật lâu sau mới miễn cưỡng nhả ra mấy chữ khản đặc: “Bà Lục, có thể phiền cô giúp tôi mua hộp thuốc tránh thai không.
”
Đây thật sự là lần đầu tiên Hạ Mộc Ngôn đi mua loại đồ như thuốc tránh thai này.
Cô đã đứng trong hiệu thuốc rồi mà trong thoáng chốc còn không biết mình phải mua loại thuốc nào.
Đến khi nhân viên bán thuốc mang ra cho cô một hộp thuốc màu hồng chỉ có một viên duy nhất thì cô mới nhìn lại vài lượt.