Yêu Một Người Nợ Một Đời


Chương 448:
 
Khi nói mấy tiếng “vốn rất khỏe mạnh”, Hạ Mộc Ngôn nhìn Lục Cẩn Phàm, vẻ mặt dường như hơi tủi thân.
 
Nhìn thấy vẻ mặt của cô, Lục Cẩn Phàm nhéo má cô: “Anh không hề chê em ốm yếu, mới mười mấy tuổi đã gặp phải chuyện như vậy, không bị ám ảnh tâm lý nặng nề là em đã may mắn lắm rồi.”
 
“Ngoài việc kể với anh là em có quan hệ mờ ám với Thịnh Dịch Hàn năm em mười lăm tuổi, Hạ Mộng Nhiên còn nói cái gì với anh nữa không?”
 
“Còn có thể là cái gì chứ? Đúng như em nghĩ, cô ta toàn thêm mắm dặm muối vào câu chuyện!”
 
“…Vậy sao anh không hỏi em?”
 
“Chỉ cần gạt bỏ lớp mắm muối mà cô ta thêm vào là có ngay sự thật.


Hơn nữa, lúc mới mười mấy tuổi, em đã gặp phải chuyện khó mở miệng như vậy, em không nói thì thôi, làm sao anh có thể nhắc đến? Lại khơi lại vết thương của em, thử hỏi em có đau không? Em nghĩ anh lại rảnh rỗi đến thế sao?”
 
“…”
 
Thoạt nghe thì lời lẽ của anh rất lạnh lùng, nhưng dường như đó lại là cách tốt nhất để thể hiện sự quan tâm của anh đối với cô.
 
Dường như bỗng cảm thấy không vui, Hạ Mộc Ngôn phồng má, tựa lên vai Lục Cẩn Phàm, nói: “Chẳng trách lần nào Hạ Mộng Nhiên cũng nói một cách rõ ràng rành mạch như vậy! Cũng có thể hiểu được vì sao cô ta luôn không phục khi thấy anh đối xử quá tốt với em, hóa ra là từ lâu cô ta đã ăn nói không thành thật rồi.”
 
Lục Cẩn Phàm nhíu mày: “Anh chưa từng một mình gặp riêng cô ta.

Em phải nhớ kỹ điểm này, tuyệt đối đừng suy nghĩ lung tung.”
 
“Cô ta cần gì gặp riêng anh chứ? Với tính cách chõ mũi vào mọi nơi của cô ta thì hoàn toàn không cần gặp mặt anh, cô ta cũng có thể khiến em bầm dập tả tơi rồi!”
 
Nói đến đây, Hạ Mộc Ngôn nhớ tới chuyện lần trước Thịnh Dịch Hàn tặng đồng hồ đeo tay cho mình, cô nhướng mắt nhìn anh: “Bởi vậy, chiếc đồng hồ lần trước, anh thừa biết là em không hề chủ động nhận, đúng không?”
 
Anh nhìn cô chăm chú: “Biết rõ là em sẽ không nhận, anh ta vẫn tặng.

Ngụ ý của chiếc đồng hồ là Cầu tình nhân, em nghĩ là anh ta đang khiến ai thấy buồn nôn hả?”
 
“Cũng đúng…”
 
“Noãn Noãn.” Anh bất chợt gọi tên cô: “Sau này nếu anh ta có gặp em, hoặc có bất cứ hành động nào đó khiến em đáng phải nghi ngờ thì em nên nói thẳng cho anh biết.

Em không cần phải tự ôm trách nhiệm một mình đâu.”
 

“Hôm nay hai người nói chuyện gì ở bên ngoài? Anh ta sẽ còn tìm em ư?”
 
“Chỉ là để em nhớ, đề phòng lỡ như có chuyện gì xảy ra.”
 
Hạ Mộc Ngôn nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, mím môi ngắm nghía hồi lâu, rồi chợt hôn lên cằm anh: “Sao khi nghe chuyện hồi còn bé thiếu chút nữa em bị cưỡng bức, anh lại bình tĩnh như vậy? Lẽ ra anh phải vô cùng phẫn nộ, chỉ muốn lập tức giết người mới phải chứ? Trong phim đều là như vậy mà!”
 
“Cho dù anh có chém anh ta trăm nghìn nhát dao, thì cũng không ngăn được chuyện đã xảy ra.” Lục Cẩn Phàm vỗ nhẹ lên đầu cô, giọng anh có vẻ rất hờ hững, lại dường như mơ hồ ẩn chứa chút lạnh lùng khiến người khác ớn lạnh: “Đừng sốt ruột, anh sẽ thay em đòi lại công bằng.”
 
Hạ Mộc Ngôn chợt cười khẽ, nằm trong lòng anh, vòng tay ôm lấy anh: “Ông xã yêu dấu!”
 
“Hả?”
 
“Em yêu anh!”
 
Hạ Mộc Ngôn nép vào lòng anh, ngoan ngoãn nói.
 
Lần trước, khi nói câu này, cô có phần hơi làm nũng.


Còn lần này, đây là câu nói xuất phát từ đáy lòng cô.
 
Lục Cẩn Phàm mỉm cười, vòng tay qua ôm lấy cô, vuốt ve tóc cô rồi cúi xuống, cười nói: “Để em chạy tới thành phố này, anh chưa thấy có được thành quả nào khác, nhưng ít ra em cũng học được cách thổ lộ rồi!”
 
Bác sĩ ở quầy thuốc bên kia bước tới, muốn bốc một số vị thuốc Đông y cho đơn thuốc.

Lục Cẩn Phàm để Hạ Mộc Ngôn ngồi đó, đứng dậy nói chuyện với bác sĩ.
 
Sau bốn tiếng đồng hồ, lúc này rốt cuộc đã lấy được thuốc sắc, Lục Cẩn Phàm lái xe đưa Hạ Mộc Ngôn về nhà trọ.
 
Lục Cẩn Phàm cũng đích thân chờ và nhận lấy thuốc sắc, Hạ Mộc Ngôn không cần phải làm gì cả.

Cô chỉ ngồi ở phòng chờ ngủ một giấc, rồi sau đó lên xe để anh chở về nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận