Hơn nữa, váy của Hạ Mộc Ngôn dài có thể phủ cả gót chân, không hề nhăn nheo, che kín đến độ không nhìn rõ cô mang giày cao gót hay giày dép gì.
Thoạt nhìn quả thật không giống như cô đã làm ra động tác mạnh như vậy.
“Im lặng ăn cơm cho tôi, lớn hết rồi, đừng hành động như trẻ con vậy.” Hạ Hoằng Văn không kiên nhẫn nói một câu, ánh mắt không vui lướt qua người Thẩm Hách Như.
Thẩm Hách Như tức giận đến nỗi mặt mày nhăn nhúm, biểu cảm bình tĩnh nhẫn nhịn vừa giữ được một chút liền tiêu tan trong nháy mắt.
Bà ta cầm đũa bóp thật mạnh.
Hạ Mộc Ngôn không hề thay đổi sắc mặt, uống canh dì Cầm vừa mang tới cho cô.
Thẩm Hách Như, chúng ta từ từ mà tính món nợ kiếp trước bà hại ba tôi chết cô độc trong bệnh viện.
Hạ Mộng Nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt mà vẫn không nói gì.
Cô ta chậm rãi ăn, mắt vẫn nhìn Hạ Mộc Ngôn chằm chằm.
Xem ra sau này mình phải thay đổi sách lược.
E rằng chuyện tẩy não Hạ Mộc Ngôn để chị ta rời xa Lục Cẩn Phàm, rồi sau đó tìm mọi cách để ly hôn sẽ không thể nào thực hiện được.
“Ba, uống nhiều canh mới tốt cho sức khỏe.” Hạ Mộc Ngôn đích thân múc canh cho Hạ Hoằng Văn rồi đưa tới trước mặt ông.
Hạ Hoằng Văn thấy Hạ Mộc Ngôn thật sự thay đổi rất nhiều thì trong lòng vô cùng dễ chịu.
Bây giờ đứa nhỏ này có chính kiến như vậy, chẳng lẽ việc con bé muốn mua lại hai công ty của Hàn Thiên Viễn là thật sự đã có tính toán?
Bữa cơm này mọi người đều mang tâm sự riêng.
Sau khi ăn xong, Hạ Mộc Ngôn đang định gọi điện thoại về Ngự Viên thì Hạ Hoằng Văn đã gọi cô vào phòng sách.
“Nói đi, chuyện hai công ty kia là thế nào? Con là con gái của Hạ Hoằng Văn ba, nếu con lấy chuyện này ra làm trò đùa thì ba sẽ rất mất mặt!”
Vào xế chiều, trước khi về nhà họ Hạ, Hạ Mộc Ngôn đã cố ý đi in hai phần tài liệu.
Cô lấy tài liệu từ trong túi xách ra đặt lên bàn: “Ba, ba không thể nào dự đoán được ngành bất động sản hay mạng lưới khoa học kỹ thuật trong nước mười năm sau sẽ phát triển đến mức nào đâu.
Chỉ nói riêng bất động sản thì giá nhà và giá đất trong nước từ ba năm trở lại đây đã bắt đầu tăng dần lên.
Hơn nữa khuynh hướng tăng trưởng sẽ không dừng lại ở đó.”
“Chẳng phải hiện tại có rất nhiều bất động sản đang bị giảm vài phần trăm sao? Nhiều chuyên gia đã dự đoán rằng ngành bất động sản sẽ nhanh chóng trở thành bọt biển! Bỏ vào bao nhiêu thì bồi thường bấy nhiêu!”
“Ba đừng tin những lời lung tung của mấy người được gọi là chuyên gia ấy.
Ba hãy xem trước những số liệu mà con đưa ba, xem xong thì cho con câu trả lời cũng không muộn.”
Hạ Hoằng Văn nhìn xấp văn kiện nọ, sau đó lại nhìn cô: “Quả nhiên con đã có chuẩn bị.”
“Lần đầu tiên con gái ba chinh chiến thương trường mà, nhất định phải chuẩn bị kế hoạch vẹn toàn.
Con nhất định phải làm việc này, hơn nữa còn phải làm thật chắc chắn.
Con cam đoan sẽ không làm ba mất mặt!”
Hạ Hoằng Văn xem tư liệu một lát rồi mới vui cười hớn hở nói: “Tốt, có sự quyết đoán của ba năm xưa.
Nhưng sao con khẳng định nền kinh tế mười năm sau sẽ đi theo dự định và kế hoạch của con? Ngộ nhỡ tính sai, con có nghĩ đến hậu quả sau này không…”
Hạ Mộc Ngôn cụp mắt cười nhạt.
Mọi thay đổi trên thế giới và cơ hội thương mại trong mười năm tới đều nằm trong đầu cô.
Trước mắt, thừa dịp tài chính vẫn ổn định và các mối quan hệ giao thiệp đều không tệ lắm, chuyện đầu tiên cô nên làm là phải nắm vững cơ hội kinh doanh bất động sản mà chỉ kiếm lời không lỗ trong mười năm tới.
Vốn dĩ cô vẫn chưa tìm được cơ hội nào để bắt đầu.
Ngày đó gặp Hàn Thiên Viễn, tự nhiên cô tình cờ nghĩ đến hai công ty sắp bán trao tay kia.
Vừa có thể khiến anh ta đau mà không dám rên, vừa có thể đạt được lợi ích mình mong muốn, đây cũng xem như một mũi tên trúng hai con nhạn.
Cô có thể đứng ở đây, tất nhiên sẽ có cách thuyết phục ba.
***
Hai tiếng sau.
Ra khỏi phòng sách, Hạ Mộc Ngôn thoáng nhìn qua đồng hồ: “Ba, đã không còn sớm nữa, con về trước đây.”
Hạ Hoằng Văn đã xem qua tài liệu mà cô đưa cho ông, cũng nghe cô tóm tắt đâu vào đấy.
Sau đó tuy ông không tỏ thái độ gì chính thức, nhưng cũng không bác bỏ quyết định này của cô nữa.
Có thể thấy rằng, lòng ông đã dao động.
“Đừng về, đêm nay ở lại nhà đi.” Hạ Hoằng Văn nói từ trong phòng sách: “Hai ngày trước con mới vừa bị cảm, ban đêm gió lạnh, ba sẽ bảo Lục Cẩn Phàm ngày mai tới đón con.”
Nói xong, ông liền bấm máy gọi điện cho Lục Cẩn Phàm.
Hạ Mộc Ngôn định nói gì đó nhưng lại thôi, ba cô cũng đã lên tiếng rồi.
Nếu không để cho Lục Cẩn Phàm tới đón cô, đoán chừng ông sẽ suy nghĩ nhiều, nghi ngờ những lời dự định sống hạnh phúc của cô là cố ý lừa ông.