Chương 468:
Giọng anh ta lạnh băng: “Nếu em không thể bỏ qua chuyện quá khứ thì tôi cũng không ép em.
Tôi chỉ muốn hỏi một câu, đột nhiên Lục thị chèn ép Chứng khoán Hồng Kông của Tập đoàn Thịnh thị là ý của em, hay ý của một mình Lục Cẩn Phàm?”
Sau khi nghe xong, Hạ Mộc Ngôn nhìn anh ta, đáp một cách bình thản mà tự nhiên: “Anh còn cần tôi trả lời à? Anh thấy Lục Cẩn Phàm có giống người rảnh rỗi để ý loại công ty như Thịnh thị không? Đương nhiên là do tôi thấy anh chướng mắt rồi.”
Thịnh Dịch Hàn lạnh lùng cười trào phúng: “Lục Cẩn Phàm chèn ép Tập đoàn Thịnh thị cũng chẳng phải ngày một ngày hai.
Em cho rằng anh ta phải chờ em bày mưu đặt kế mới ra tay với tôi sao? Chẳng phải gần đây anh ta mới nhúng chân vào thị trường chứng khoán à? Tôi nghĩ, nếu không có em ở giữa, quả thật anh ta cũng chẳng phí công phí sức từng bước bắt chẹt đường sống của Thịnh thị như vậy.”
Hạ Mộc Ngôn đẩy nhẹ Phong Lăng đang chắn trước mặt cô ra, bình tĩnh đáp: “Nếu anh đã biết rõ, thì còn tới hỏi tôi làm gì? Chuyện anh ấy muốn làm và chuyện tôi muốn làm chẳng có gì khác biệt.”
“Hạ Mộc Ngôn.” Dường như hai chữ này thốt ra từ miệng anh ta ẩn chứa sự sắc bén: “Em định dùng thái độ này để nói chuyện với tôi mãi sao?”
“Nếu không thì sao, ngài Thịnh nghĩ mình là ai, chẳng lẽ tôi phải khách sáo với anh? Loại người đã từng sắm một vai trong cuộc đời của tôi như anh, còn trông mong tôi giống như Đức Mẹ mà nói lời tha thứ sao? Ngay từ ban đầu, tôi đã luôn tỏ rõ lập trường của mình rồi.”
Thịnh Dịch Hàn ngồi trong xe đột nhiên nở nụ cười hờ hững, khóe miệng ẩn chứa sự lạnh lùng, nhưng cuối cùng lại bị anh ta giấu đi.
Mặt Hạ Mộc Ngôn vẫn mang theo nụ cười, nhưng ánh mắt chẳng có chút gì là vui vẻ: “Anh cứ nhất quyết muốn tôi nói huỵch toẹt ra à? Đúng là năm đó tôi còn nhỏ, nhưng tôi biết anh vốn không hề say.”
Hạ Mộc Ngôn không thèm đếm xỉa đến ánh mắt anh ta bất chợt liếc qua, ung dung xoay người bỏ đi.
Thịnh Dịch Hàn không hề mở cửa xe bước ra.
Chiếc xe màu xám bạc đỗ trước cửa Đại học T rất lâu cũng không rời đi.
***
Khóa học ba tháng ở Đại học T đã sắp hoàn thành.
Cách ngày kỷ niệm thành lập Đại học T ba ngày, đột nhiên trang web trường xảy ra trục trặc.
Hầu như suốt một ngày, cho dù mạng lưới công ty truyền tin hay mạng có dây và mạng không dây của toàn trường đều ngưng hoạt động.
Đêm đó Hạ Mộc Ngôn mới biết, có người ẩn danh tung ảnh chụp trộm Hạ Mộc Ngôn và Lục Cẩn Phàm lên.
Tuy tin tức vừa mới tung lên năm phút đã bị phong tỏa, nhưng vì muốn ngăn mấy tin tức lùm xùm này truyền đi, Lục Cẩn Phàm ở Hải Thành xa xôi đã sai người phong tỏa mạng lưới thông tin liên lạc của Đại học T trong vòng một ngày.
Những bức ảnh kia cũng chẳng có gì đặc biệt.
Đó là ảnh Hạ Mộc Ngôn và Lục Cẩn Phàm xuống xe, hai người cùng ăn cơm dưới tòa nhà công ty con của Lục thị, không có gì vượt quá khuôn phép.
Nhưng nội dung viết dưới tấm ảnh lại được người tung ảnh diễn tả rất khó nghe, hoàn toàn chỉ dựa vào suy đoán cá nhân mà cố ý bôi nhọ Hạ Mộc Ngôn bằng các từ ngữ như gái điếm, dụ dỗ đàn ông, không biết xấu hổ, kẻ thứ ba, lẳng lơ, thấy tiền sáng mắt, vân vân và vân vân.
Sau khi Phong Lăng tra rõ nguồn gốc bức ảnh, cô lập tức cầm ảnh xông thẳng vào ký túc xá.
Lăng Phi Phi vừa mới vào cửa, nếu không nhờ cô ta tránh nhanh thì suýt đã bị Phong Lăng đá một cước gãy lưng rồi.
“Á! Cô làm gì đấy?” Nhìn thấy Phong Lăng vung tay vung chân với mình, Lăng Phi Phi sợ hãi, lùi về sau tránh né.
“Tôi làm gì à? Cô sẽ biết nhanh thôi!”
Phong Lăng cười lạnh, túm lấy tóc Lăng Phi Phi.
Trong lúc Lăng Phi Phi la hét chói tai thì Phong Lăng lại dùng sức giặt phăng ga giường của cô ta ra, làm văng tất cả đồ đạc trên giường xuống đất.
“Á!!!”
Hạ Mộc Ngôn vừa đẩy cửa bước vào đã nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết, giương mắt nhìn một màn này.
Vẻ mặt Phong Lăng lạnh lẽo, cô đạp những thứ rơi vãi trên đất của Lăng Phi Phi, từ cái lớn như điện thoại đến cái nhỏ như mỹ phẩm dưỡng da.
Đến khi phát hiện dưới gối nằm của Lăng Phi Phi có giấu thẻ nhớ của máy chụp ảnh, Phong Lăng cầm nó lên, sau đó tàn nhẫn đẩy Lăng Phi Phi đang kêu la oai oái vào góc tường.
“Phong Lăng! Tôi mà không kiện đến mười tám đời tổ tông của cô phải khóc thì ba chữ Lăng Phi Phi nãy sẽ viết ngược!”
Lăng Phi Phi tức đến mặt mũi đỏ rần, còn chưa kịp đau lòng vì mấy thứ bị giẫm trên đất, cô ta đã nhìn thấy Phong Lăng cầm thẻ nhớ máy ảnh lên.
Lăng Phi Phi lập tức rít gào: “Các người có cầm thẻ nhớ đi cũng vô dụng thôi! Chính bản thân Hạ Mộc Ngôn không biết xấu hổ, chẳng lẽ còn sợ bị chụp ảnh sao? Cô cho rằng tôi không chuẩn bị bản sao chắc? Cho dù trang web của trường bị sập, cho dù không thể tải lên mạng, nhưng nếu các người không giết tôi, tôi vẫn còn miệng để nói!”