Chương 477:
Người đông, ánh sáng lại mờ tối, Hạ Mộc Ngôn đứng trong đám người, vội vàng nhét miếng bánh gạo vào miệng, thỏa mãn cười tít mắt: “Quả nhiên là đồ ăn vặt danh bất hư truyền trong chợ đêm, ngọt quá đi.”
Lục Cẩn Phàm nhìn cô giống như đứa trẻ tham ăn, để mặc cô vừa đi vừa ăn đằng sau, còn mình thì dắt tay cô đi phía trước dẫn đường.
Anh dự định sau khi ra khỏi chợ đêm sẽ rẽ qua quảng trường ở cổng chính hội trường bên kia.
Hạ Mộc Ngôn lại bỏ thêm một miếng bánh vào miệng, giờ đây trong miệng đã đầy ắp, má cô phồng lên một cục, cười híp cả mắt nhìn bóng dáng cao ráo đang che chắn trước mặt mình.
Bắt Lục Cẩn Phàm đi ngang qua nơi này khiến cô có loại cảm giác vừa kéo một người đang ở trên tít tầng mây xuống dưới hạ giới.
Dĩ nhiên chuyện này không tránh khỏi việc những cô gái trẻ đi ngang qua bọn họ không ngừng liếc về bên này với ánh mắt si mê.
Hạ Mộc Ngôn thấy Lục Cẩn Phàm khiêm tốn trầm ổn đi trong đám người như thế mà cũng không tránh khỏi sự chú ý của người khác thì chỉ đành lau miệng, bước nhanh lên đuổi kịp anh, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh.
“Ấy, anh chờ chút!”
Hạ Mộc Ngôn nhìn thấy trong quầy nhỏ bên cạnh treo rất nhiều quần áo, quan trọng là trong đó có một chiếc áo giống với kiểu dáng cô từng mặc kiếp trước.
Cô gọi Lục Cẩn Phàm lại, vô thức bước nhanh về phía đó.
Bà chủ quầy hàng ven đường nhìn thấy cô đi đến thì nhiệt tình chào mời: “Cô muốn mua đồ hả? Quần áo nhà tôi đều là hàng thanh lý của các thương hiệu nổi tiếng trong trung tâm thương mại đấy, chất lượng rất tốt, cô thích cái nào cứ tha hồ chọn!”
Hạ Mộc Ngôn cầm một chiếc áo phông màu trắng in hoa văn chữ đơn giản: “Cái này bao nhiêu vậy bà chủ?”
“Cái này à.” Bà chủ quầy hàng nhìn trang phục cô đang mặc trên người, dường như chất lượng khá tốt, giá cả không thể quá thấp được, cho nên bà lập tức mở miệng nói: “Hai trăm tám.”
Lục Cẩn Phàm đứng bên cạnh nhướng mày.
Anh phát hiện tối nay dường như Hạ Mộc Ngôn rất có hứng thú với hàng quán ven đường.
“Hai trăm tám?” Hạ Mộc Ngôn cười.
Bà chủ này tưởng cô không biết nhìn hàng hả?
“Phải! Hai trăm tám, một giá duy nhất!”
“Sáu mươi, bán không?”
Bà chủ chưa từng thấy ai trả giá ác như vậy, nhất thời nhìn lại trên người Hạ Mộc Ngôn, ho khan: “Vậy ít quá, thôi giá một trăm rưỡi!”
Hạ Mộc Ngôn cười thành tiếng, bỏ áo phông trên tay xuống: “Sáu mươi, không bán thì thôi.” Dứt lời, cô xoay người bỏ đi.
Bà chủ kia cứ tưởng có thể chém được khách sộp, không ngờ cô gái nhỏ này lại không dễ bị lừa.
Bà ta vội vã hô: “Rồi rồi, nhưng thêm mười đồng được hay không? Tôi đây làm ăn cũng đâu có dễ!”
Hạ Mộc Ngôn không quay đầu lại, vẫn nói: “Sáu mươi.”
“… Được, vậy thì sáu mươi!”
Bà chủ bất đắc dĩ phải gọi cô lại, cầm áo lên đưa tới.
Lúc này Hạ Mộc Ngôn mới mỉm cười xoay người lại.
Đột nhiên cảm giác được máy quẹt thẻ hình người Lục Cẩn Phàm đang bước tới sau lưng, cô vội nói: “Chỗ này không thể quẹt thẻ, để em trả tiền mặt, dù sao cũng chỉ có sáu mươi đồng.”
Lục Cẩn Phàm cúi đầu nhìn cô vì mặc cả thành công mà cười đến nỗi mắt sáng lấp lánh, bất giác anh bị cuốn hút, ánh mắt trìu mến đáp xuống đầu cô.
Đêm tại thành phố T không lạnh như mùa đông ở Hải Thành, không khí chỉ mang hơi lạnh mỏng manh.
Người đến người đi đông đúc khiến cái lạnh cũng giảm đi vài phần, xung quanh đều là không khí người náo nhiệt.
Đặc biệt là phía trên chợ đêm còn treo những chiếc đèn màu, phô trương lòe loẹt nhưng lại rất bình dị, tượng trưng cho sự ấm áp và đặc sắc của nơi này.
“Thế nào? Đẹp không?” Hạ Mộc Ngôn cầm áo ướm lên người.
Lục Cẩn Phàm chăm chú nhìn khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc của cô, khóe môi cong lên, cười khẽ: “Trước đây em chưa từng tiếp xúc với những nơi như chợ đêm, tối nay ngoại trừ đồ ăn vặt, em còn có hứng thú với quần áo nữa à?”
Hạ Mộc Ngôn tựa đầu lên cánh tay anh: “Không phải là có hứng thú với quần áo, mà là có hứng thú trả giá với chủ quầy hàng.
Em nói cho anh biết, vừa rồi em đã nhường bà ấy lắm rồi, nếu không với chiếc áo này, em còn có thể trả xuống bốn mươi đồng nữa cơ.”
Bởi đó là chiếc áo phông mỏng chất lượng tầm thường giống y đúc ở cả hai kiếp.
Khi đó nó chỉ có giá bốn mươi đồng mà thôi.