Yêu Một Người Nợ Một Đời


Chương 479:
 
Hạ Mộc Ngôn rất muốn hỏi thêm một câu nữa, nhưng nhớ đến hôm trước anh đã về Mỹ để giải quyết chuyện này, hơn nữa bây giờ không còn cần thiết phải nhắc đến người này nữa.

Tuy rằng cho đến nay cô vẫn không biết rốt cuộc người phụ nữ ở Mỹ đó là ai.
 
Mặt cô cọ bên tai anh, cô nhỏ tiếng hỏi: “Em nặng không?”
 
Anh cười nhẹ: “Em cho rằng mình nặng bao nhiêu?”
 
“Bình thường em ăn cũng không ít, khoảng thời gian trước còn ăn rất nhiều, suýt nữa em còn tưởng mình mang thai thật đấy.

Chắc chắn cũng sẽ tăng vài cân.”
 
Cô vừa nói vừa ôm chặt cổ anh, sau đó rũ mắt nhìn chiếc áo phông rẻ tiền đựng trong túi trên tay mình.

Kiếp trước, cô đã từng nghèo đến độ ngay cả một chiếc áo một trăm đồng cũng chẳng mua nổi, chỉ thường mặc áo phông.
 
Hạ Mộc Ngôn thấp giọng hỏi: “Anh đối xử với em thật tốt, gần như chẳng để em nếm trải một chút cực khổ hay đau đớn nào.

Em bị anh cưng chiều đến mức sắp biến thành công chúa pha lê rồi, không chừng vừa rơi xuống đất là vỡ ngay.”
 
Im lặng một lát, anh mới khẽ cười: “Ở bên cạnh anh, em không cần phải nếm trải bất kỳ đau đớn hay cực khổ của thế gian.”
 
Hạ Mộc Ngôn lẩm bẩm: “Đây là đặc quyền chỉ thuộc về bà Lục sao?”
 

“Đây là đặc quyền thuộc về em, chỉ dành riêng cho Hạ Mộc Ngôn mà thôi.”
 
Hạ Mộc Ngôn nằm trên bả vai anh, cong khóe môi.
 
Đặc quyền chỉ thuộc về cô?
 
Hạ Mộc Ngôn dán mặt mình lên mặt anh, kề sát hơi ấm của anh, thấp giọng nói: “Thế, tại sao lại là em?”
 
Anh không nói gì.
 
“Lục Cẩn Phàm.”
 
“Hửm?”
 
Phố đêm rất dài, hai người đã cách xa chợ đêm ồn ào náo nhiệt, nhưng trên đường vẫn còn vài chiếc xe chạy vụt qua.

Khoảng cách giữa yên tĩnh và náo nhiệt dường như đã bị hai người ngăn cách ở bên ngoài.

Trời đất bao la, thế giới của cô chỉ có sống lưng ấm áp của anh mà thôi.
 
“Chắc chắn anh đã để ý em từ lúc em chưa hề hay biết, đúng không? Nếu không, sao anh có thể dễ dàng đồng ý kết hôn với em như vậy, lại còn đối xử rất tốt với em!”
 
Người đàn ông cao lớn bật cười nhưng không đáp lại, tiếp tục cõng cô đi về phía trước.
 
***
 
“Cõng lâu rồi, anh mệt chưa?”

 
“Ừ, mệt.”
 
“… Vậy để em tự đi, nơi này không cách quảng trường bao xa nữa.”
 
Anh không chỉ không đặt cô xuống, ngược lại đôi tay ôm cô còn siết chặt hơn: “Em cứ nằm yên đó, đừng lộn xộn.”
 
“Nhưng anh nói mệt…”
 
“Em nói luôn miệng suốt cả quãng đường, anh mệt vì phải hầu chuyện em.”
 
“…”
 
Thì ra là anh chê cô nói nhiều.
 
***
 
Hai người về đến nhà, Hạ Mộc Ngôn vội vàng cởi giày ra.

Bây giờ cô mới cảm thấy bàn chân thoải mái hơn rất nhiều.
 
Lục Cẩn Phàm tắm rửa xong xuôi, sau đó cúi đầu hôn lên mặt cô: “Noãn Noãn.”
 
“Dạ?”
 
“Sáng mai anh phải lên máy bay về Hải Thành, ngày kia lại phải bay ra nước ngoài.” Dừng mấy giây, anh lại nhẹ nhàng bổ sung thêm: “Anh sẽ về nhanh thôi, tuần sau chương trình học của em kết thúc, anh sẽ trở lại thành phố T đón em.”
 
Hạ Mộc Ngôn gật đầu một cái, một lát sau mới chần chừ đáp một tiếng “vâng.”
 
Cô cảm giác đa phần công việc khiến Lục Cẩn Phàm bận rộn gần đây không phải là chuyện trong nước.

Hơn nữa, dường như đã lâu rồi cô không nghe thấy tin tức của Nam Hành.

Phong Lăng lại rất kín miệng, không biết rốt cuộc Lục Cẩn Phàm bận rộn chuyện gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận