Yêu Một Người Nợ Một Đời


Tập đoàn Lục thị cách nhà họ Hạ cũng không tính là xa, nhưng sao anh lại tới nhanh như vậy?
 
Anh… anh, anh thế mà tối nay đã tới thẳng đây?
 
***
 
Trước sân nhà họ Hạ, quản gia và người giúp việc vừa thấy xe của Lục Cẩn Phàm đã vội vàng ra mở cửa nghênh đón.
 
Giờ này người trong nhà đều vẫn chưa ngủ, Hạ Hoằng Văn nghe tin liền đi xuống nhà.

Ngay cả Thẩm Hách Như và Hạ Mộng Nhiên cũng kích động vì nghe tin Lục Cẩn Phàm đến nhà họ Hạ.
 
Chỉ có Hạ Mộc Ngôn là nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đã tối đen hồi lâu, cuối cùng mới tạm thời phản ứng kịp, vội vàng xoay người chạy ra ngoài.
 
“Anh Cẩn Phàm!” Hạ Mộng Nhiên vừa mới tắm xong, chỉ Lục mỗi cái váy ngủ hai dây mỏng tang màu hồng chạy ra nghênh đón: “Anh đến nhà sao không báo trước một tiếng?”
 
Sau khi Lục Cẩn Phàm vào nhà, Hạ Mộng Nhiên liền đứng ngay trước mặt anh, cản trở tầm mắt của anh nhìn về phía những người khác.
 
Lục Cẩn Phàm lạnh lùng nhìn cô ta một cái, không để ý tới, rồi chuyển tầm mắt về phía Hạ Hoằng Văn đang đi tới.


Anh khách sáo chào ông: “Chào ba.”
 
“Sao con lại tới đây giờ này?” Rõ ràng Hạ Hoằng Văn cũng không ngờ Lục Cẩn Phàm lại đến nhà họ Hạ muộn như vậy: “Con chưa về Ngự Viên à? Từ công ty tới thẳng đây luôn hả?”
 
Lục Cẩn Phàm đi thẳng vào nhà, ánh mắt thâm trầm tĩnh lặng: “Công ty cách nơi này không xa, Hạ Mộc Ngôn ở đây nên con tiện đường ghé qua.”
 
“Ôi, Mộc Ngôn Mộc Ngôn mới về nhà họ Hạ một đêm thôi mà Lục tổng con đã không nỡ rồi à?” Giọng điệu của Thẩm Hách Như hơi quái gở.
 
Thật sự không hiểu nổi rốt cuộc con bé Hạ Mộc Ngôn kia lấy may mắn ở đâu ra.

Không chỉ thuận lợi cưới được một người như Lục Cẩn Phàm, mà còn được anh quan tâm như thế.

Hơn nửa năm cứ ầm ĩ sống chết đòi ly hôn, thế mà bây giờ vẫn còn là vợ của Lục Cẩn Phàm.
 
Hạ Mộc Ngôn vừa xuống nhà đã nghe thấy giọng điệu không mấy thiện cảm của Thẩm Hách Như.

Quả nhiên người đàn bà này ở trước mặt cô là một bộ mặt, nhân lúc cô không ở đây lại là một bộ mặt khác.
 
“Nếu con đã tới rồi thì ngủ lại đây đi.

Chị Cầm, lên gọi Hạ Mộc Ngôn xuống đây.” Lúc này, tâm trạng của Hạ Hoằng Văn không tệ, con gái con rể đều có mặt đủ cả, thật là hiếm thấy.
 
Dì Cầm gật đầu, kết quả vừa định quay người lên lầu thì thấy Hạ Mộc Ngôn đã xuống tới nơi.
 
“Cô Cả, ông Lục tới ạ.” Dì Cầm cười tủm tỉm nhìn cô.
 
“Cháu biết.

Vừa rồi chúng cháu vừa nói chuyện điện thoại mà.”
 
Hạ Mộc Ngôn chẳng hề giấu giếm, đi thẳng xuống nhà.

Thứ đập vào mắt cô đầu tiên chính là áo khoác màu đen mà Lục Cẩn Phàm khoác bên ngoài bộ âu phục được thiết kế rất vừa vặn.
 
Sao người đàn ông này… lại có thể đẹp trai vậy chứ…

 
Khoác đại một chiếc áo khoác cũng có thể đẹp đến thế.
 
Còn chưa bắt kịp ánh mắt của anh thì cô đã nghe được giọng nói của của Hạ Mộng Nhiên cố ý xen vào: “Anh Cẩn Phàm, tối nay bên ngoài lạnh lắm hả? Đã vào thu nhiều ngày rồi, hai ngày trước chị em không lây cảm cho anh chứ? Anh đừng chỉ lo làm việc thôi, cũng phải chăm sóc tốt cho mình nhé!”
 
Lục Cẩn Phàm lạnh nhạt “ừ” một tiếng, từ đầu đến cuối đều không nhìn Hạ Mộng Nhiên.

Thay vào đó, tầm mắt anh xuyên qua cô ta nhìn thẳng về phía Hạ Mộc Ngôn.
 
Anh vẫn đứng đó, bình thản nhìn cô.

Tất cả ánh nhìn chỉ tập trung vào mỗi mình cô.
 
Mọi người đều nhận ra được, sau khi vào nhà, Lục Cẩn Phàm luôn lạnh lùng khó gần.

Chỉ khi nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn thì anh mới có chút giống người bình thường.
 
 
“Sao đột nhiên anh lại tới đây? Làm em hết hồn!” Hạ Mộc Ngôn đi lên phía trước, vòng qua người Hạ Mộng Nhiên tiến đến cạnh anh.
 
Lục Cẩn Phàm thuận tay nắm lấy tay cô, sau đó cúi xuống nhìn cô: “Sao tay em lạnh thế này?”
 
“Ừ, đêm nay hơi lạnh.


Lúc nãy quên mở điều hòa trong phòng, vừa khéo, anh đã đến rồi thì có thể ủ ấm tay cho em.” Hạ Mộc Ngôn vừa nói vừa híp mắt cười, trong chớp mắt giống như cô vợ nhỏ được anh nuông chiều vậy.
 
“Anh Cẩn Phàm, tối nay anh…” Hạ Mộng Nhiên hưng phấn vì Lục Cẩn Phàm đến nhà.

Mặc kệ bọn họ phớt lờ mình ra sao, cô ta cũng vẫn muốn nói chuyện với anh.
 
Hạ Hoằng Văn chợt ho một tiếng, hắng giọng, sắc mặt khó coi nói: “Mộng Nhiên, nhìn xem con ăn Lục kiểu gì thế kia? Cẩn Phàm là anh rể của con, sao con Lục đồ mỏng vậy đã chạy xuống rồi?!”
 
Lúc này mọi người mới để ý đến bộ váy ngủ mà Hạ Mộng Nhiên đang Lục, hoàn toàn là kiểu đồ ngủ gợi tình.
 
Bộ váy vừa mỏng lại ngắn, hở một khoảng lớn xương quai xanh, ngay cả ngực của cô ta cũng như ẩn như hiện.
 
Gấu váy chỉ có thể miễn cưỡng che khuất nửa bắp đùi, ngắn đến mức không thể nào ngắn hơn.
 
Sự chú ý đổ dồn vào Lục Cẩn Phàm vừa rồi lúc này đột nhiên chuyển sang Hạ Mộng Nhiên.

Mặt của Hạ Hoằng Văn đã đen như đáy nồi.
 
“Ba, lúc nãy con chuẩn bị đi ngủ, nghe nói anh Cẩn Phàm tới liền chạy ra luôn…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận