Yêu Một Người Nợ Một Đời


Chương 483:
 
Tôi ở lại đây chờ anh ấy, có lẽ anh ấy đang trên máy bay về nước, có lẽ bây giờ đã đáp xuống sân bay thành phố T rồi, tôi sẽ đợi anh ấy.

”Phong Lăng muốn khuyên Hạ Mộc Ngôn, nhưng rõ ràng thấy cô đang kìm nén cảm xúc, cuối cùng cũng biết không thể ép buộc cô vào lúc này, thế là đành nói: “Được, vậy chúng ta chờ thêm chút nữa.

 
Tôi chờ với cô.

”Hạ Mộc Ngôn không nói gì thêm, chỉ cầm di động ngồi trên ghế sofa, nhưng lại nhìn chăm chăm ra ngoài cửa phòng.

 
Nửa tiếng sau, ngoài cửa chợt có tiếng động, tiếp đó là tiếng chuông cửa vọng vào.

 
Hạ Mộc Ngôn lập tức đứng bật dậy, bước nhanh ra cửa.

 
Khoảnh khắc cửa mở ra, vẻ mặt cô rất vui mừng, nhưng kết quả người đứng ngoài lại là một người đàn ông trung niên xa lạ.

”Cô à, đây là bữa sáng cô mới đặt qua điện thoại.


” Người đàn ông trung niên đó khách sáo mỉm cười với cô, sau đó đưa cái bọc chứa hai hộp đồ ăn cho cô.

 
Vẻ mặt của Hạ Mộc Ngôn lập tức khựng lại.

 
Phong Lăng bước nhanh tới nhận lấy bọc thức ăn.

 
Sau khi trả tiền xong, cô kéo Hạ Mộc Ngôn vào phòng rồi đóng cửa lại.

”Đây là thức ăn ngoài mà tôi vừa đặt.

 
Bà Lục, cô muốn ở đây chờ cũng được, nhưng cô phải ăn chút gì đó.


 
“Tôi không đói, cô ăn đi.

” Hạ Mộc Ngôn trở lại ghế sofa, ngồi xuống.

”Đây là lời dặn của ông Lục, cô nhất định phải ăn sáng.


 
“Tôi thật sự không đói…”
 
“Bà Lục, nếu khi ông Lục trở về, phát hiện cô không chịu ăn uống đàng hoàng, đuổi việc tôi trong cơn nóng giận, vậy thì tôi sẽ thất nghiệp.

 
Cô biết đấy, tôi không có ý định trở về Mỹ, một nữ vệ sĩ thất nghiệp ở Trung Quốc thì rất khó tìm được công việc mới trong thời gian ngắn.


 
Hạ Mộc Ngôn lại nhìn Phong Lăng một lúc, sau đó đành phải đứng dậy ngồi vào bàn ăn.

 
Phong Lăng mở túi nylon, lấy sữa đậu nành và bánh bao hấp trong hộp đồ ăn ra: “Tôi biết rất có thể cô không ngon miệng, nên đã mua hai loại nhân bánh.

 

Một loại là nhân thịt bò hành tây, loại khác là nhân bí ngòi trứng gà, ít nhiều gì cô cũng phải ăn một chút.

 
“Hạ Mộc Ngôn không nói không rằng, uống một hớp sữa đậu nành, sau đó lại tiện tay cầm lấy bánh bao cắn một miếng.

 
Vị thịt bò thơm nồng lập tức tràn ngập khoang miệng, Hạ Mộc Ngôn không khỏi buồn nôn, chợt đứng dậy vọt vào phòng tắm nôn khan vào bồn cầu một hồi.

 
“Bà Lục?” Phong Lăng giật mình, bỏ đồ ăn trong tay xuống rồi đứng dậy chạy theo.

 
Thấy Hạ Mộc Ngôn nôn hồi lâu cũng không nôn ra bao nhiêu, nhưng rõ ràng dạ dày không thoải mái, vẫn đang nôn khan, thế là cô vội đi rót cốc nước, chờ Hạ Mộc Ngôn nôn xong thì đưa nước cho cô.

 
“Sao tự nhiên lại buồn nôn vậy? Cô khó chịu ở đâu hả? Cần đi khám bác sĩ không?” Phong Lăng ân cần nhìn cô chằm chằm.

 
“Không sao, lúc mới đến thành phố T thì dạ dày tôi đã thường xuyên khó chịu vậy rồi.

 
Có thể là do vừa rồi tôi quá căng thẳng.

 
” Hạ Mộc Ngôn súc miệng rồi rửa mặt bằng nước lạnh, sau đó trở lại bàn ăn nhìn bánh bao hấp.

 
Thật sự cô không thấy ngon miệng, hễ ngửi thấy mùi nhân bánh thịt bò là buồn nôn.


 
Rõ ràng bánh rất thơm, cũng rất sạch sẽ, nhưng cô cứ buồn nôn.

 
Bánh nhân rau củ mà cô cũng không muốn ăn, cuối cùng chỉ cầm lấy ly sữa đậu nành uống được nửa ly, sau đó ôm cái bụng đang cuộn trào không ngừng, nói: “Thật sự là uống không trôi, uống nữa chắc cũng sẽ nôn ra mất.

 
“Thấy Hạ Mộc Ngôn thật sự ăn không vào, cũng uống không trôi, Phong Lăng thấy cô uống được nửa ly sữa đậu nành thì cũng không ép buộc cô nữa: “Vậy cô về phòng nằm nghỉ một lát đi, tôi đi mua thuốc dạ dày cho cô!”
 
“Không cần đâu, lát nữa là khỏe, về Hải Thành rồi nói.

 
” Hạ Mộc Ngôn lại quay về ghế sofa ngồi xuống.

 
Nơi đó đối diện với cửa, cô cứ khư khư ngồi đó nhìn vào cánh cửa im lìm.

 
Từ sáng đến xế chiều, Lục Cẩn Phàm vẫn không xuất hiện.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận