Chương 495:
Ngay lúc hai người đang định rời đi theo hướng khác, bỗng cách đó không xa có âm thanh loáng thoáng vọng đến, giống như đang trò chuyện, ngôn ngữ là tiếng Campuchia.
Hạ Mộc Ngôn nghe không hiểu gì.
Nhưng khi Phong Lăng nghe thấy cuộc đối thoại của những người đó thì bỗng nhiên đẩy vội Hạ Mộc Ngôn vào sau bụi cỏ bên cạnh dòng sông, nhỏ giọng nhắc nhở cô: “Cô ngồi yên ở đây, đừng đi ra!”
Chẳng lẽ những người kia không phải ngư dân?
Lúc này, có hai bóng đen nhảy ra từ dòng sông đối diện.
Trong lúc cô nghi ngờ thì Phong Lăng đã nhanh chóng vọt tới.
Cùng lúc đó, Hạ Mộc Ngôn phản xạ có điều kiện, ngồi xổm xuống như Phong Lăng dặn, trốn sau bụi cỏ cao ngang eo, đang định lấy điện thoại di động ra thông báo cho Nam Hành một tiếng.
Kết quả, khi cầm điện thoại trong tay, cô bỗng khựng lại.
Mặc dù cô đang nấp sau bụi cỏ, sẽ không bị phát hiện, nhưng một khi màn hình điện thoại của cô sáng lên, chắc chắn nó sẽ thu hút sự chú ý của những người kia đến nơi tối tăm thế này.
Nếu cô bị phát hiện, Phong Lăng sẽ bị vướng tay vướng chân vì bảo vệ cô.
Nhưng bây giờ ở đây chỉ có hai người các cô, rõ ràng những người kia đã có chuẩn bị, chỉ một mình Phong Lăng đi ứng phó, sợ rằng nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Hạ Mộc Ngôn lặng lẽ di chuyển từng chút một sau bụi cỏ để về căn cứ.
Nơi này cách Phong Lăng hơi xa, cũng cách căn cứ một khoảng, Hạ Mộc Ngôn quan sát toàn bộ xung quanh, cẩn thận cất bước trong đêm.
Bỗng sau lưng cô vang lên tiếng xào xạc cùng tiếng bước chân rất nhanh đang đi đến.
Tim cô thắt lại, chưa kịp phản ứng thì đã bị ai đó túm lấy cổ từ phía sau.
Mấy phút sau.
Phong Lăng thở hồng hộc chạy về, trên mặt đã có vết máu.
Cô xông vào bụi cỏ chỗ Hạ Mộc Ngôn nhưng lại không thấy bóng dáng cô đâu cả.
“Bà Lục?” Phong Lăng nghiêm mặt cau mày lại: “Hạ Mộc Ngôn?”
Tiếng gọi trầm thấp của cô tản mát trong gió, xa xa là dòng sông trong vùng Tonle Sap tĩnh lặng mà tối tăm.
Không có ai đáp lại, chỉ có chiếc điện thoại di động nằm yên trong bụi cỏ.
***
Mình bị người ta bắt đi, đây là ý nghĩ đầu tiên của Hạ Mộc Ngôn sau khi cô tỉnh lại.
Mà sự thật chứng minh, lúc này cô bị ném xuống đất thật.
Căn phòng này tối tăm gần như không có ánh sáng, không khí ẩm ướt tanh nồng, tràn ngập mùi nấm mốc mục nát.
Cô thử cựa quậy, hai cổ tay đã bị trói ra sau lưng từ lâu, hai chân cũng bị trói chặt giống vậy.
Trong mấy giây ngắn ngủi, đầu óc Hạ Mộc Ngôn vẫn chưa phản ứng kịp thì ngoài cửa bỗng truyền đến một tràng đối thoại, nhưng cô không biết họ đang nói gì.
Hạ Mộc Ngôn hít sâu rồi thở ra, buộc mình tỉnh táo, đảo mắt quan sát bốn phía.
Đây là một gian nhà gỗ rất thường gặp ở Campuchia.
Trong nhà trống không chẳng có gì, chỉ có một chiếc đèn dầu treo lơ lửng trên đỉnh đầu, ánh đèn dầu yếu ớt gần như không tồn tại.
Có bướm đêm đậu trên chụp đèn, in xuống một khoảnh bóng râm lớn, trông rất ma quái đáng sợ.
Ngay lúc Hạ Mộc Ngôn hoài nghi rốt cuộc mình bị ai bắt cóc tới đây, thì trên cửa bỗng vang lên một tiếng “rầm”, cánh cửa bị người bên ngoài kéo ra.
Trông thấy hai tên đàn ông tướng mạo bỉ ổi lại đen đúa, Hạ Mộc Ngôn vô thức lùi ra sau, lưng áp vào tường gỗ, đôi mắt trong veo cảnh giác nhìn hai tên đó.
Lúc nhìn thấy bọn chúng đang cầm một con rắn chết đã bị lột da, cô cố nén cảm giác dạ dày cuộn trào mãnh liệt gần như muốn nôn ra, liều mình cắn chặt răng mới không phát ra tiếng hét sợ hãi.
Hai tên đi vào, trong đó một tên cầm con rắn, tên mập lùn kia cầm một khẩu súng chất lượng không tốt, nhìn cô rồi cười nhếch mép.
Sau đó hắn quay đầu nói chuyện với tên cầm rắn.
Bọn chúng nói tiếng Campuchia nên Hạ Mộc Ngôn nghe không hiểu.
Nhưng nghe giọng cười khà khà của bọn chúng, Hạ Mộc Ngôn càng nép sát vào tường, nói không sợ là giả dối.
Cuối cùng, tên mập lùn kia bỗng đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhìn cô, rồi sau đó dùng cái tay bẩn thỉu sờ lên mặt cô.
Hạ Mộc Ngôn không chút nghĩ ngợi liền quay đầu tránh đi.
Tên mập lùn chợt mắng nhỏ một tiếng, Hạ Mộc Ngôn vẫn nghe không hiểu.
Hắn ta định giơ tay tát cô một cái, nhưng chỉ một giây trước khi cái tát kia giáng xuống, ngoài cửa bỗng xuất hiện một bà cụ lưng gù khoảng sáu bảy chục tuổi đi vào.
Bà cụ ho một tiếng, hai tên kia lập tức đứng dậy, quay đầu nhìn thoáng qua bà.
Mặc dù cái nhìn đó không cung kính, nhưng cũng vẫn được xem là kiêng dè.
Chúng lùi về sau một bước, không tiếp tục làm gì Hạ Mộc Ngôn, cũng không thô lỗ nữa.
Bà cụ đó đi tới, trong tay vừa khéo cầm một bầu nước.
Bà nhìn chằm chằm Hạ Mộc Ngôn một hồi, rồi đi qua hất thẳng bầu nước vào mặt Hạ Mộc Ngôn, sau đó dùng tay lau mạnh mặt Hạ Mộc Ngôn trong vẻ khó hiểu của cô.
Đến khi lau sạch hết tro bụi và những thứ bẩn thỉu trên mặt Hạ Mộc Ngôn, bà nhìn kỹ cô một hồi, sau đó nói với cô một câu.
Vẫn là tiếng Campuchia.