Đúng là trước giờ cô có quá nhiều vết đen, nhưng cùng lắm chuốc thuốc cũng chỉ là chuyện tối qua mà thôi.
Trước kia… Hạ Mộc Ngôn ngẫm lại, cảm thấy khi đó mình quá tùy hứng.
Mọi chuyện trong quá khứ hiện rõ mồn một trước mắt cô, thật sự là quá hoang đường.
Hạ Mộc Ngôn ngẩng lên nhìn anh, ánh đèn rọi xuống cần cổ cô, không biết cố ý hay vô tình, dấu vết ái muội ở xương quai xanh thoáng rơi vào mắt anh.
“Sau khi bị chuốc thuốc mà anh vẫn có thể giày vò em cả một đêm.
Nếu em muốn hạ độc, người chết đầu tiên có khi lại là em!” Cô thản nhiên đáp, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
Lục Cẩn Phàm trầm lắng nhìn cô.
Đúng là đêm qua anh không hề nể tình.
Sáng nay thấy cô thê thảm nằm trong chăn, khắp người đều là dấu vết bị anh giày vò.
Anh không muốn thấy cô vừa tỉnh dậy đã ầm ĩ đòi ly hôn nên đi thẳng đến công ty, nhưng lại không ngờ cô lại chủ động tìm đến.
“Sau đêm qua, nếu em hận tôi, muốn chết chung với tôi cũng không phải là chuyện không thể.” Lục Cẩn Phàm lạnh nhạt nói.
“… Cùng chết chung? Nếu vậy em chẳng thà đeo bom hẹn giờ tới tìm anh! Thế không phải nhanh gọn hơn sao?”
Lục Cẩn Phàm không để ý tới cô nữa.
Hạ Mộc Ngôn đứng rất lâu trong phòng, nhìn anh chằm chằm.
Lục cho Lục Cẩn Phàm tập trung làm việc, xem cô như không khí, cô vẫn đứng đó, nhìn anh chăm chú.
Lục Cẩn Phàm đưa tay day mi tâm: “Rốt cuộc em muốn gì?”
“Em muốn ăn cơm với anh.” Hạ Mộc Ngôn đáp, đơn giản mà thẳng thắn.
Lục Cẩn Phàm nhíu mày: “Vì ly hôn, em đã giở đủ trò, giờ em lại muốn diễn gì nữa đây?”
Người đàn ông này mềm không muốn, muốn ăn cứng sao?
Cô dứt khoát đi tới, nhoài người lên bàn, nhìn dáng vẻ làm việc của anh ở khoảng cách gần.
Đàn ông hấp dẫn nhất là lúc nghiêm túc làm việc, cô muốn nói ông xã nhà cô là anh không lúc nào không mê người.
Rốt cuộc trước đây, đầu cô có sợi dây nào nối sai chỗ mà cứ loạn lên đòi ly hôn?
Lục Cẩn Phàm mở trang tài liệu trước mặt, Hạ Mộc Ngôn đưa tay che lại.
Lúc nãy cô liếc thấy anh đang xem số liệu báo cáo Hạ của công ty, dù bị cô làm phiền thì cũng không quá ảnh hưởng.
“Bỏ tay ra.” Lục Cẩn Phàm không thể làm lơ.
Hạ Mộc Ngôn ghé mặt lại gần cười khanh khách nói: “Anh nói đi, anh có về hay không?”
Đúng là Hạ Mộc Ngôn có gương mặt có thể hút hồn người khác.
Lúc này cô nở nụ cười càng giống thiếu nữ mười mấy tuổi làm người ta xốn xang.
Anh hờ hững nói: “Tôi còn phải làm việc.”
Hạ Mộc Ngôn không dao động, chớp mắt, “Em có thể chờ anh làm xong rồi cùng về Ngự Viên.”
“Buổi tối công ty còn có cuộc họp video, em về trước đi.” Anh hơi rũ mắt, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như trước.
“Không sao, em chờ anh!”
Lục Cẩn Phàm đột nhiên gấp tài liệu, lạnh lùng nhìn cô: “Em lại muốn giở trò gì đây?”
Hạ Mộc Ngôn vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn cố ý lườm anh một cái: “Ngủ cũng đã ngủ rồi, em còn có thể giở trò gì?”
“…” Lục Cẩn Phàm rất muốn ném cô ra ngoài.
***
Nói phải họp hội nghị qua video là thật, Lục Cẩn Phàm không dành cho cô chút thời gian dư thừa nào.
Hai tiếng trôi qua, Lục Cẩn Phàm vẫn chưa về.
Hạ Mộc Ngôn đang nằm ngủ trên sofa, bỗng nhiên bừng tỉnh.
Có khi nào anh bỏ Lục cô? Để cô ngủ một đêm ở văn phòng không?
Dù sao trước kia cô thật sự đã quá đáng, giờ bị anh ngó lơ cũng không phải là chuyện không thể…
Nghĩ tới nghĩ lui, Hạ Mộc Ngôn đứng dậy mở một cánh cửa khác trong phòng làm việc của Tổng giám đốc.
Bên trong là phòng nghỉ của Lục Cẩn Phàm.
Trong này có phòng tắm, có giường, còn có ít đồ dùng cá nhân.
Hạ Mộc Ngôn đã quen tắm rửa trước 10 giờ tối.
Ba tháng bị giam ở kiếp trước kia, một tháng chỉ được tắm một lần khiến cô luôn cảm thấy trên người như có kiến gián đang bò.
Nên giờ đây cô càng thêm mẫn cảm, một tí mồ hôi cũng không chịu đựng được.
Hay là nhân lúc trước khi Lục Cẩn Phàm chưa về, cô có nên đi tắm một cái không?