Yêu Một Người Nợ Một Đời


Chương 503:
 
Phong Lăng nhìn bóng lưng lạnh lùng cao lớn của anh thì chợt tiến lên một bước, vươn tay định đoạt lại khẩu súng.

Nam Hành dễ dàng đè lại tay cô đang đặt trên vai anh, rồi dùng sức quăng thẳng người cô về phía trước.

Phong Lăng nảy sinh ác ý không ngừng tấn công anh.

Nam Hành lạnh mặt không cảm xúc nhìn cô, giơ tay lên đỡ đòn, chỉ thủ chứ không tấn công.
 
Đến cuối cùng anh trở tay khống chế cổ tay cô, kéo thẳng người phụ nữ tóc ngắn vào ngực mình ôm lấy.

Phong Lăng thấy vậy cong người giãy giụa trong lòng anh.

Nam Hành cúi đầu cắn mạnh vào cổ cô một cái.
 
“Buông tôi ra!”

 
Phong Lăng đau đến run cả người, khàn giọng giận dữ mắng mỏ.
 
A K và mấy anh em trong căn cứ nghe thấy tiếng động bèn chạy lại xem, kết quả từ xa đã nhìn thấy cảnh này.
 
“Con m* nó!”
 
Các anh em quả quyết lấy tay bịt mắt, nhưng lại hé ra chút khe hở nhìn sang.
 
Khóe miệng A K co rút.
 
Chuyện này là thế nào đây?
 
Lão Đại và Phong Lăng có chuyện gì đây?
 
Nhìn thấy có người đi đến, Phong Lăng càng thêm ác ý, giẫm mạnh lên mu bàn chân Nam Hành, rồi cong chân về phía sau đạp lên xương chân anh.
 
Nam Hành buông cô ra kịp, nhanh nhẹn tránh sang bên cạnh né đòn tấn công của cô.
 
Phong Lăng giơ tay lên lau mạnh cổ, lạnh lùng liếc anh, rồi lại đảo mắt nhìn đám A K, lạnh giọng nói: “Còn đứng đó nhìn cái gì?”
 
A K ho khan một tiếng, nhìn thấy vết cắn hình tròn lộ ra trên cổ Phong Lăng thì có chút hậm hực lôi kéo hai anh em khác định đi ra.

Lúc này, bởi vì ánh mắt dường như đã hiểu ra được gì đó của họ mà Phong Lăng lại nói tiếp một câu: “Vừa rồi có con rắn bò đến cắn tôi một cái.

Lão Đại chỉ đến hút máu độc giúp tôi thôi, không phải như các anh nhìn thấy đâu.”
 
Lời giải thích không hề hoàn hảo này vừa nói xong, đám A K lại còn chuồn nhanh hơn.
 
M* nó, với bản lĩnh của Phong Lăng, đừng nói là bị rắn cắn, mà kể cả có bị rắn cắn thật thì làm sao con rắn có thể bò đến cổ mà cô không phát hiện ra được.

 
Cắn được cả lên cổ, con rắn kia có loại bản lĩnh này sao?
 
Thấy mấy người bọn họ chuồn thật nhanh, Phong Lăng tím mặt quay sang nhìn Nam Hành.

Nam Hành đang đút một tay vào túi quần, một tay vuốt báng súng vừa mới cướp được của cô, đôi mày kiếm anh tuấn xếch lên vô cùng không thân thiện.
 
Phong Lăng nhắm mắt hít một hơi thật sâu để nén giận, bất chợt vươn tay: “Trả lại súng cho tôi!”
 
Nam Hành khẽ nhếch môi cười lạnh: “Nói đến chuyện bị rắn cắn, lúc trước khi làm nhiệm vụ ở Mỹ, đúng là em cũng từng bị rắn cắn nên bị thương.

Lúc ấy tôi làm thế nào để hút máu độc cho em, em còn nhớ rõ không?”
 
Phong Lăng nghiêm mặt không lên tiếng.
 
Nếu không phải vì sự cố đó thì anh đã không phát hiện ra cô là gái trả trai.
 
Cô bỏ qua khẩu súng trong tay anh, quay người rời đi, rồi lại rút dao găm bên chân ra, ném mạnh ra sau lưng, cắm thẳng xuống đất, mặt không biến sắc bước nhanh đi.
 
Nam Hành liếc mắt nhìn con dao cắm chính xác ngay cạnh chân mình thì cười hừ một tiếng, cúi xuống rút dao găm lên đi theo.
 
***

 
Hạ Mộc Ngôn ngủ trong bất an.

Hơn nữa khi cô đang ngủ thì chợt giật mình theo bản năng, trở người mới thấy sống lưng rét run không kiềm chế được.

Cô chợt mở mắt ra, nhìn thấy ngay một họng súng đen ngòm ngay trước đầu mình.
 
Cô kinh ngạc, đồng thời lập tức làm ra vẻ hốt hoảng, vội vàng ngồi dậy.
 
Họng súng vẫn chĩa vào cô, cô núp vào chiếc cột ở góc giường, ôm chặt hai chân, ngước lên nhìn người đang giơ súng nhắm vào cô.
 
Ngón tay A Cát Bố đặt lên cò súng, hắn ta lạnh lẽo nhìn cô, chất vấn bằng tiếng Anh: “Nói, thật ra ai cử mày lén lút trà trộn vào đây? Mày cho là cố tình làm đổ nồi canh là có thể trốn được sao? Ha, nực cười, tưởng mình thông mình lắm à!”
 
Nói rồi nòng súng lạnh như băng kia lại càng dí sát vào trán cô.

Chỉ cần ngón tay của hắn khẽ siết lại là đầu của Hạ Mộc Ngôn sẽ bị đạn xuyên thủng trong nháy mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận