Chương 505:
Nếu Mr.
Control thật sự chết đi, đừng nói là bọn chúng không nắm giữ được bí mật giao dịch vũ khí, mà đến cả quân át chủ bài để uy hiếp căn cứ XI và cảnh sát cũng không còn.
Nhất định phải giữ mạng của hắn!
Dali đè nén cơn giận, văng tục một tiếng rồi để Hạ Mộc Ngôn đi lấy cốc nước khác.
Hạ Mộc Ngôn run lẩy bẩy đứng lên, gật đầu lia lịa với hắn rồi từ từ chạy đến lều cỏ nấu ăn.
Cô đến bên miệng giếng nước khoan, múc một cốc nước sạch mang ra ngoài, cẩn thận đi vào.
Dali nhìn chằm chằm cảnh cáo cô không được lề mề, giục cô mau mang nước uống vào.
Nhưng sau khi cô đi vào, Dali và mấy gã canh gác đứng ở cửa ra vào và cửa sổ cùng đồng thời nhìn chằm chằm tình huống bên trong.
Bọn chúng vẫn chăm chú để ý nét mặt của Hạ Mộc Ngôn và Lục Cẩn Phàm, nhất định không để lọt một dấu vết khả nghi nào.
Hạ Mộc Ngôn đi vào, bước nhanh đến cạnh Lục Cẩn Phàm, cố gắng kiềm chế cánh tay đang run rẩy của mình để nâng cốc lên.
Nhưng cô run rẩy như thế, bọn chúng cũng không nghĩ cô bị kích động và khẩn trương, mà chỉ cho là cô đang sợ hãi mà thôi.
Cô cẩn thận cầm cốc nước kề đến bên khóe miệng khô nẻ của anh.
Cho dù cả bốn ngày không ăn, không uống, không tắm, không ngủ, hơi thở cũng yếu hơn bình thường rất nhiều, nhưng hơi thở khẽ lướt bên tay cô vẫn ấm áp, êm ả như trước.
Đây là thứ chỉ riêng Lục Cẩn Phàm mới có.
Hạ Mộc Ngôn bê cốc lên, thử thăm dò nghiêng cốc vào miệng anh, nhưng môi anh mím lại, dù không ngậm chặt nhưng cũng không thể nào đút nước vào được.
Cô không biết làm thế nào, không nói chuyện được, chỉ có thể lấy tay vỗ nhè nhẹ lên vai anh.
Vầng trán tuấn tú tái nhợt của Lục Cẩn Phàm cau chặt lại.
Anh không mở mắt ra, cảm thấy có cốc nước bên khóe miệng mà cũng không hé ra.
Lúc này Hạ Mộc Ngôn rất nóng ruột, cô dí mạnh miệng cốc lên khóe miệng anh, tay đập lên vai anh cũng không có tác dụng, nên đành phải giơ tay vỗ lên mặt anh.
Nếu là bình thường, Lục Cẩn Phàm nhất định sẽ ngửi thấy hơi thở quen thuộc của cô, chắc chắn sẽ nhận ra cô là ai.
Nhưng bốn ngày liên tiếp anh bị hành hạ tra tấn, có khi khứu giác của anh cũng không còn nhạy bén nữa.
Với tình trạng thiếu nước suy yếu bây giờ thì chỉ sợ giác quan của anh cũng không còn tỉnh táo.
Hạ Mộc Ngôn thấy anh vẫn không mở mắt cũng không hé môi thì dứt khoát dùng sức đè chân anh xuống, ngồi mạnh lên đầu gối của anh.
Cuối cùng Lục Cẩn Phàm cũng nhận ra đùi mình có vật mềm mại nhẹ nhàng hạ xuống, trán anh nhíu lại, đôi mắt đen láy chậm rãi hé mở.
Chỉ trong khoảnh khắc, bốn mắt họ nhìn nhau, Hạ Mộc Ngôn nhìn anh rồi lại chỉ vào cốc nước.
Dường như bây giờ toàn bộ giác quan của Lục Cẩn Phàm mới dần dần hồi phục.
Anh ngửi thấy mùi hương quen thuộc đã lâu không thấy từ trên người Hạ Mộc Ngôn, giống như mùi hương mát mẻ mới tắm xong lúc sáng sớm, tươi mát ngọt ngào, cùng với hương nắng ban mai ở Hải Thành mang lại cho người ta cảm giác bình yên, lại còn thoang thoảng đâu đây mùi thơm đặc trưng của hoa Rumdul.
Mấy gã bên ngoài vẫn săm soi nhìn chằm chằm mặt hai người.
Hạ Mộc Ngôn không nói gì, chỉ dùng ánh mắt giục anh mau uống nước.
Lục Cẩn Phàm vẫn không nhúc nhích, cũng không nhận lấy cốc nước, lạnh lùng im lặng làm người ta không rét mà run.
Dù Hạ Mộc Ngôn biết giờ phút này anh không thể biểu lộ thái độ thân mật hoặc gần gũi với cô được, nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh giá vì ánh mắt này của anh.
Cô vừa định dí mạnh cốc nước lên miệng anh thì anh lại chậm rãi nhắm mắt lại, dùng cách tránh né ánh mắt để cự tuyệt nước cô mang đến, cũng cự tuyệt luôn cả ánh mắt cô dành cho anh.
Hạ Mộc Ngôn sốt ruột, ngồi trên đùi anh không đứng lên, dùng tay vỗ mạnh mấy cái lên vai anh.
M* nó, lúc trước cô giả vờ cái gì thì không giả vờ, lại đi chọn giả vờ làm người câm.
Bây giờ không nói chuyện được, cô thật nóng ruột muốn chết!
Chân mày anh không hề nhúc nhích, cứ lặng lẽ ngồi không nói một lời, mắt cũng không mở ra, vẫn giữ thái độ với cô như với mấy tên ở đây, ra vẻ xa cách ngàn dặm như vậy.
Tay Hạ Mộc Ngôn bây giờ đang bị bỏng, có muốn đánh anh một cái thật mạnh cũng không được, cô chỉ có thể phí công vỗ vai anh.
Cho đến khi anh không chịu được động tác phiền nhiễu này của cô mà nhăn trán, mở mắt ra lần nữa thì thấy Hạ Mộc Ngôn giơ cánh tay bị bỏng lên trước mặt anh.
Cái tên ngốc Lục Cẩn Phàm này, em với anh đều bị nhốt ở đây, em đã tự hành hạ mình đến nông nỗi này rồi mà vẫn còn kiên cường tìm cách sống sót.
Mạng của anh quan trọng như vậy, anh không thể chết được.
Hạ Mộc Ngôn không thể nói, chỉ có thể nhìn anh đăm đăm.