Chương 508:
Anh ngồi trên ghế nhìn cô đột nhiên quỳ xuống, con ngươi đen láy như lóe lên nhưng cũng chỉ trong nháy mắt lại ra vẻ không cảm xúc nhìn cô.
Bàn tay không lộ ra dưới ánh mắt người khác nắm chặt tay ghế vịn, năm ngón tay thon dài càng lúc càng bóp chặt, khớp xương trắng bệch, nhưng gương mặt lại không để lộ chút cảm xúc khác thường nào.
Hạ Mộc Ngôn quỳ xuống vừa khóc vừa nài nỉ.
Dali khoái chí đứng ngoài nhìn vào, thấy Lục Cẩn Phàm vẫn không có động thái gì muốn ăn cơm.
Xem ra người phụ nữ bị bắt tới đây không có quan hệ gì với hắn, thậm chí ả này còn có thể không phải là người Trung Quốc.
Suy cho cùng, nếu ả là đồng bào của hắn, có khi hắn đã động lòng trắc ẩn.
Nhìn tình cảnh này, Lục Cẩn Phàm không chỉ nghị lực hơn người, mà trái tim của hắn còn vô cùng sắt đá.
Người phụ nữ xinh đẹp đáng thương như vậy mà cũng không làm hắn dao động được.
Thấy anh từ đầu đến cuối vẫn ngồi im không nhúc nhích, Dali dứt khoát đi vào, dí khẩu súng vào trán Hạ Mộc Ngôn.
Cô quỳ dưới đất không dám cựa quậy.
Dali chĩa súng vào trán Hạ Mộc Ngôn, chế nhạo bằng một câu tiếng Anh: “Mr.
Control thật sự không chịu ăn sao? Vậy xem ra ả đàn bà này không còn hữu dụng nữa rồi.
Ông ghét cô ta như vậy, tôi kết liễu cô ta ngay trước mặt ông, thế nào hả?”
Lục Cẩn Phàm cười nhạt, lạnh mắt nhìn hắn, thờ ơ nói: “Thật không?”
Ngón tay Dali đặt lên cò súng, mắt vẫn không ngừng dán lên gương mặt lạnh lùng của Lục Cẩn Phàm, hỏi: “Giết, hay không giết đây?”
Lục Cẩn Phàm cụp mắt xuống, cũng không thèm liếc Hạ Mộc Ngôn một cái, thái độ lạnh nhạt, mặt không cảm xúc: “Vậy thì cứ giết đi.”
Nghe vậy, Dali nheo mắt lại.
Hạ Mộc Ngôn cứng ngắc quỳ dưới đất, họng súng đen ngòm vẫn chĩa vào trán cô.
Cô bất động, Dali cũng không ra tay, còn người đàn ông đang ngồi trên ghế thì không thèm nháy mắt lấy một cái.
Trong phòng đột nhiên tĩnh mịch.
Bất chợt khóe miệng Dali cong lên, hắn hạ giọng nở nụ cười, thu súng lại giắt trả về bên hông: “Mr.
Control đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc.
Ả đàn bà này trắng trẻo xinh đẹp như vậy mà cũng không thể làm ông rung động.”
Lúc này Dali bỗng nhiên cúi xuống, ngón tay không mấy sạch sẽ bóp mạnh cằm Hạ Mộc Ngôn: “Đồ vô dụng, nếu không phải vì gần đây tay chân bà cụ yếu ớt, cần mày phụ giúp nấu cơm thì mày không có nổi cơ hội sống đến ngày hôm nay đâu.”
Lục Cẩn Phàm nhìn cảnh này với ánh mắt vô can không dao động.
Dali cười, buông cằm Hạ Mộc Ngôn ra.
Cho đến khi bị lôi ra ngoài thì Hạ Mộc Ngôn mới bừng tỉnh, hình như cô lại thoát một kiếp nạn nữa rồi.
Ở những nơi như thế này, đấu trí không chỉ dựa trên chỉ số thông minh, mà phải xem ai vững vàng hơn.
Chẳng trách Phong Lăng từng nói Lục Cẩn Phàm chỉ cần ra một quyết sách là đã có thể khiến đối phương tổn thất hàng tỷ đồng.
Lục Cẩn Phàm với khả năng đọc vị suy nghĩ của đối thủ, thậm chí còn có cách đọc vị chính xác toàn bộ diễn biến tâm lý và sự đắn đo của đối phương, Dali trước mặt anh vừa rồi rõ ràng chẳng khác gì thua trắng tay.
Lục Cẩn Phàm đã sớm nhìn ra âm mưu của bọn chúng, Hạ Mộc Ngôn chỉ ngoan ngoãn phối hợp.
Nhưng người thật sự làm chủ cuộc chơi vẫn là Lục Cẩn Phàm.
Quả thật lúc nào anh cũng biết tiết chế năng lực.
Nghĩ như vậy, trong lòng Hạ Mộc Ngôn bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cô tin rằng cô chỉ cần sống sót được thêm một giờ, nhiều lắm là một ngày, thì hi vọng cô và anh cùng nhau sống sót ra khỏi nơi này lại nhiều hơn một phần.
Cứ như vậy, Hạ Mộc Ngôn yên tâm trải qua một đêm.
Nhưng đêm này dài vô tận.
Đêm đầu tiên đến đây, cô sợ hãi hơn là bình tĩnh.
Dù sao cô cũng là một người sống trong thế giới hòa bình ở Hải Thành, cho tới bây giờ vẫn chưa bao giờ trải qua chuyện sinh mạng bị khống chế dưới họng súng của người khác, cô có nói đây là nơi cắt máu ăn thịt người cũng không quá lời.
Đêm nay tâm trạng của cô được thả lỏng một chút, vì cô biết tất cả mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát của Lục Cẩn Phàm.
Thời gian dài đằng đẵng trôi qua một cách vật vã, đèn dầu trong căn nhà gỗ đã cháy hết.
Hạ Mộc Ngôn ngẩn người ngồi trong phòng, rồi lại lên giường nằm, khẽ lăn qua lộn lại.
Bà cụ lớn tuổi nên ngủ không được sâu, cô chỉ cần cựa người là cũng đánh thức bà cụ.
Vì vậy Hạ Mộc Ngôn cử động vô cùng nhẹ nhàng.
Đêm khuya thanh vắng, lính gác doanh trại cũng tạm ngồi xuống đất lim dim nghỉ ngơi, nhưng tay tên nào cũng ôm cây súng trong tay.