Chương 515:
Anh lại muốn đứng dậy, nhưng bị tên kia dùng báng súng đập vào lưng, sau đó xô mạnh anh vào góc nhà gỗ.
Hạ Mộc Ngôn mở mắt trừng trừng nhìn lưng anh đập mạnh vào góc nhà.
Cùng lúc đó, súng của tên kia lại giáng mạnh vào hông anh.
Những tên này ra tay vô cùng tàn ác, Lục Cẩn Phàm đã mấy ngày không ăn uống, có thể chịu đựng được đến bây giờ đã là kỳ tích.
Trong tay anh cũng không có súng, hoàn toàn không thể đánh lại chúng.
Anh cắn răng, nói từng chữ một: “Thả cô ấy ra, tôi sẽ đi với các người.
Mạng của tôi bất cứ lúc nào cũng có thể đổi được hàng trăm triệu, còn cô ấy chẳng có lợi ích gì với các người cả.”
Tên vừa mới đánh anh càng cười vui vẻ hơn.
“Xem ra mày vẫn rất quan tâm đến cô gái này nhỉ.
Sao hả, cô ta thật sự là người đàn bà của mày à?”
Lục Cẩn Phàm bị hắn ta đè chặt vào bức tường bên ngoài nhà gỗ.
Một tên khác xô ngã Hạ Mộc Ngôn xuống đất, họng súng vẫn chĩa vào Thái dương của cô.
Hắn ta ung dung nắm lấy cằm Hạ Mộc Ngôn, rồi bỗng xé phăng quần áo của cô ra.
Váy trắng Hạ Mộc Ngôn đang mặc không dày lắm, cũng không rườm rà.
Trong chốc lát, một bên bả vai của cô liền bị lộ ra một khoảng da thịt mịn màng trắng như tuyết.
Khoảnh khắc nhìn thấy làn da sáng ngời kia, ánh mắt tên này đầy thèm muốn: “Nhìn không tệ! Không biết mùi vị thế nào!”
Gã đàn ông ghê tởm này cứ thế đè lên người cô, nhưng Hạ Mộc Ngôn lại không giãy giụa kịch liệt như lúc nãy, mà rất bình tĩnh ngửa đầu, nói bằng tiếng Anh: “Để anh ấy đi đi, tôi và hai anh chơi một mình.”
Tên này nhìn cô, đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó lập tức cười phá lên: “Hắn đi thì còn ý nghĩa gì nữa? Tao thích thằng đàn ông của mày chứng kiến cảnh này!”
Hạ Mộc Ngôn nằm yên tại chỗ, cảm thấy xung quanh thật tĩnh lặng.
Từ khi bị bắt đến đây, cô đã biết có thể mình sẽ không thoát được.
Cô có thể gặp được Lục Cẩn Phàm ở đây đã là may mắn lắm rồi.
Kiếp trước, cô nuối tiếc vì đã bỏ lỡ tất cả, giờ khắc này cô không còn gì để nuối tiếc nữa.
Ít nhất cô cũng nhìn thấy Lục Cẩn Phàm còn lành lặn, một Lục Cẩn Phàm mà trước đây cô đã từng không hiểu rõ, nhưng lại là một Lục Cẩn Phàm tốt đến như vậy.
Có thể đồng sinh cộng tử một lần với anh trong giờ khắc cuối cùng này, có lẽ đây chính là cơ hội mà ông trời ban cho cô, để cô thử yêu một lần, cố gắng trân trọng người đàn ông mà kiếp trước cô từng bỏ lỡ.
Người đã từng chết qua một lần không phải là không thật sự sợ chết, chỉ là vào giờ phút này, Hạ Mộc Ngôn điềm nhiên hơn mình nghĩ.
Cùng lắm thì cắn lưỡi tự sát, cũng đâu phải cô chưa từng chết.
Cô rất thoải mái với cái chết và nhiều kinh nghiệm hơn bất kỳ ai khác.
Cô chỉ muốn Lục Cẩn Phàm thoát khỏi nguy hiểm, không muốn vì mình mà liên lụy đến anh.
Dù sao cũng không tránh khỏi cái chết, Hạ Mộc Ngôn chỉ có thể giữ tỉnh táo, giãy giụa hay không giãy giụa cũng không còn cần thiết nữa.
Tên kia đã hôn lên mặt cô, Hạ Mộc Ngôn hơi nghiêng đầu đi.
Làn da đen đúa bẩn thỉu của hắn tương phản rõ ràng với làn da trắng nõn của cô.
Trên người hắn có mùi mồ hôi pha lẫn mùi máu tanh, Hạ Mộc Ngôn cảm thấy triệu chứng ốm nghén của mình lại muốn phát tác, cô rất muốn nôn.
Cô cố nén, bình tĩnh nói: “Có người ở bên cạnh nhìn tôi sẽ căng thẳng, sẽ không thoải mái được.
Không cho anh ấy đi thì các người chơi cũng khó chịu, không phải sao?”
Lục Cẩn Phàm bị đè chặt vào góc nhà gỗ, móng tay bấm vào lòng bàn tay, khớp xương nổi gân xanh.
Mỗi một tế bào trong người đều đang kêu gào anh lấy súng bắn chết tên súc sinh này đi.
Anh phải cố hết sức mới kiềm chế được cơn kích động muốn nhào tới của mình.
Mắt anh đỏ ngầu, từ từ thừa cơ tên trước mắt này đang mỉm cười nhìn về phía Hạ Mộc Ngôn, anh với tay lấy cây gỗ mà Hạ Mộc Ngôn ném xuống đất lúc nãy.
Bởi Hạ Mộc Ngôn quá bình tĩnh, sự chú ý của hai tên kia đều dồn vào cô, nên hành động có chút sơ hở.
Bầu trời dường như bị che khuất bởi chiếc bóng của máy bay trực thăng đang đến gần, mặt trời chói chang như bị người ta phóng một mồi lửa.
Ngay lúc tên kia nằm rạp trên người Hạ Mộc Ngôn đang định tiếp tục xé váy cô ra, Lục Cẩn Phàm cố nén lửa giận, anh gần như dùng hết sức đập mạnh vào kẻ đang khống chế mình, đánh hắn bất tỉnh hoàn toàn chỉ bằng một cú đập.
Tên này không có cả cơ hội giãy giụa và kêu la, lập tức ngã phịch xuống đất.
Lục Cẩn Phàm không hề dừng lại, anh vọt đến chỗ gã đàn ông đang nằm trên người Hạ Mộc Ngôn giằng xé quần áo cô, lại đập một cú nữa.
Tên này vừa mới giơ súng lên một nửa thì đã bị đánh trúng đầu.
Lục Cẩn Phàm nung nấu ý định xông lên giết chết hai tên này.