Chương 541:
Tay cô đột nhiên ấm áp, cô thấy Lục Cẩn Phàm nắm lấy tay mình, giam nó trong lòng bàn tay anh.
Lúc máy bay sắp hạ cánh, trên đường từ từ đáp xuống, dọc theo bờ sông Los Angeles, chiếc cầu cổ đầu tiên bắt qua sông là đầu mối giao thông quan trọng ra vào Los Angeles.
Hạ Mộc Ngôn đang ngắm cảnh sông Los Angeles bên dưới thì đột nhiên nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Lục Cẩn Phàm vang lên bên tai: “Lúc em đi học ở Mỹ có thường đến vùng phụ cận sông Los Angeles không?”
Hạ Mộc Ngôn không biết tại sao đột nhiên anh lại hỏi chuyện này.
Cô suy nghĩ hồi lâu rồi mới đáp: “Trường học cách nơi này khá xa cho nên em ít khi đến khu vực phụ cận Los Angeles.
Nhưng hình như thỉnh thoảng em có đến đây vài lần để tụ tập với bạn bè.
Buổi tối nhàm chán, em còn đi dạo ven sông, hình như đã từng đi ngang qua nơi này.
Lúc đó em tách khỏi bọn họ, nửa đêm đèn đường còn bị hỏng, đêm đó trời tối đen như mực.”
Nói đến đây, mắt Hạ Mộc Ngôn chợt sáng lên, dường như nhớ đến điều gì đó: “Đúng rồi, lúc ấy em còn cứu một người ở bờ sông, khắp người toàn là máu, không biết tại sao bị thương nữa.
Nếu không phải em nhanh tay nhanh mắt kéo anh ta lên bờ, không chừng anh ta đã trôi thẳng đến hạ lưu rồi.
Ở đó có thác nước, nguy hiểm lắm…”
Hạ Mộc Ngôn còn chưa nói hết, đột nhiên cô cảm giác được ánh mắt anh đang rọi thẳng vào cô.
Cổ họng Hạ Mộc Ngôn chợt nghẹn đi, mắt cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Một đoạn hồi ức cô không quá để tâm ẩn sâu trong tiềm thức bấy lâu nay đột nhiên hiện lên.
Sự khác nhau giữa hô hấp nhân tạo và nụ hôn đầu…
Hạ Mộc Ngôn sửng sốt một hồi lâu, chợt ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt khó tin, nhìn thẳng vào ánh mắt cất giấu nụ cười mơ hồ của anh.
Cô còn chưa kịp hỏi thêm câu nào thì máy bay đã hạ cánh.
Cửa khoang máy bay mở ra, Phong Lăng cầm điện thoại di động lên, không biết đang gọi cho ai, nhưng chẳng mấy chốc bên ngoài máy bay có rất đông người qua lại.
***
Dù máy bay đã hạ cánh nhưng Lục Cẩn Phàm vẫn nắm lấy tay Hạ Mộc Ngôn không buông.
Hạ Mộc Ngôn chưa tìm được cơ hội nào khác để hỏi anh thì cả hai đã bị một đám người đẩy vào bệnh viện.
Vết thương ở lưng Lục Cẩn Phàm không được xử lý kỹ càng ở bệnh viện Campuchia.
Bác sĩ sắp xếp lối đi riêng cho anh, vừa vào bệnh viện đã phẫu thuật ngay.
Ca phẫu thuật ở Mỹ kéo dài từ sáu giờ tối đến mười giờ đêm mới kết thúc.
Vì gây mê toàn thân nên cả đêm Lục Cẩn Phàm cũng không tỉnh lại.
Cảnh sát và người của căn cứ rời đi sau khi ca phẫu thuật thành công.
Nam Hành xác nhận vết thương của Lục Cẩn Phàm hoàn toàn không có vấn đề, lại được Hạ Mộc Ngôn khuyên giải nên lúc này anh mới trở về căn cứ.
Vốn dĩ Hạ Mộc Ngôn muốn ở lại phòng bệnh để chăm sóc anh, nhưng vì mới phẫu thuật nên đêm nay Lục Cẩn Phàm phải nghỉ một đêm trong phòng vô trùng, sáng mai mới cho phép người thân vào.
Bây giờ cô không thể vào, đứng ngoài phòng bệnh nhìn người đàn ông đang ngủ say qua kính cửa sổ lớn.
Mặc dù mặt anh hơi tái nhưng vẫn thanh tao sâu sắc như cũ.
Hình ảnh Lục Cẩn Phàm nhìn vào mắt cô trước khi máy bay hạ cánh không ngừng quanh quẩn trong đầu cô.
Là anh sao?
Người máu me khắp người được cô vô tình cứu sống ở bờ sông Los Angeles lúc trước, là Lục Cẩn Phàm sao?
Phong Lăng ra ngoài mua một số vật dụng cần thiết hàng ngày cho Hạ Mộc Ngôn.
Khi về, cô thấy Hạ Mộc Ngôn vẫn dựa vào cửa sổ kính chưa đi, bèn bước đến khuyên cô vài câu, nói ông Lục đã bình phục rất nhiều, chỉ là còn thuốc mê nên cần phải ngủ một ngày nữa, ngày mai tỉnh lại sẽ không sao.
Sau đó Phong Lăng lại kéo Hạ Mộc Ngôn đến khoa Phụ sản để khám.
Sau khi khám xong, tình hình sức khỏe của Hạ Mộc Ngôn cũng không tệ, không có vấn đề gì, chỉ là mấy ngày gần đây tâm trạng bị chấn động quá nhiều.
Nói theo kiểu Trung Quốc là thai khí chịu chút ảnh hưởng, không được ổn định cho lắm, cần phải nằm trên giường nghỉ ngơi vài ngày.
Hơn nữa những chỗ bị bỏng trên tay cô cũng cần xử lý ổn thỏa, cho nên bệnh viện cũng sắp xếp cho Hạ Mộc Ngôn một phòng bệnh thoải mái, để cô vừa có thể nghỉ ngơi và vừa có thể chăm sóc Lục Cẩn Phàm.
Khó khăn lắm cô mới có thể an tâm nằm trên giường, bên tai đã không còn tiếng súng hoặc tiếng nổ bất chợt, sinh mạng cũng đã không còn bị uy hiếp nữa.
Hạ Mộc Ngôn bỗng dưng không ngủ được.
Lăn qua lộn lại hồi lâu, cô cầm điện thoại di động lên thì mới thấy mấy cuộc gọi nhỡ ngày hôm qua của Hạ Điềm và vài tin nhắn.
“Cậu đâu rồi? Gọi điện sao không bắt máy?”
“Vẫn chưa chịu về à, Campuchia chẳng có đặc sản gì, có chỗ nào đáng để cậu chơi thỏa thích vậy chứ? Mau về đi, bên này có tờ hóa đơn mấy trăm triệu đang chờ bà chủ Hạ cậu đây này!”