Chương 542:
Hạ Mộc Ngôn vừa về đến Hải Thành là đi Campuchia ngay.
Giữa chừng cô chỉ dành thời gian gọi cho Hạ Điềm thông báo mình đi Campuchia nghỉ dưỡng.
Hạ Điềm nghĩ rằng mấy tháng trước cô học hành ở thành phố T quá căng thẳng, đi nghỉ dưỡng là hợp lý, nên để cho cô đi chơi vui vẻ.
Lần nghỉ phép này thật đúng là trải nghiệm khiến người ta cả đời khó quên.
Hạ Mộc Ngôn mỉm cười rồi gọi lại cho Hạ Điềm.
Ở Los Angeles đang là ban đêm thì ở Trung Quốc đã là buổi sáng.
Hạ Điềm đang làm việc trong phòng họp, Hạ Mộc Ngôn nói ngắn gọn với cô ấy về chuyến đi gần đây, đối phương vội vàng nói đang họp, sau đó tắt máy.
Hạ Mộc Ngôn bỏ điện thoại di động xuống, nằm ngửa ra giường, cầm tờ kết quả siêu âm để bên giường, nhìn hình ảnh viên đậu nho nhỏ mờ nhạt bên trên.
Vừa rồi lúc đi khám, bác sĩ nói hình bầu dục nho nhỏ đáng yêu kia chính là bé cưng khi còn là phôi thai.
Cứ nhìn như thế hồi lâu, tâm trạng của Hạ Mộc Ngôn mới dần bình ổn lại.
Rốt cuộc cô cũng hơi buồn ngủ.
Nhưng giấc ngủ này không dài, chỉ mấy tiếng cô đã chợt tỉnh.
Trong mơ, Lục Cẩn Phàm máu me khắp người, bị Dali chĩa súng vào trán trong gian nhà gỗ kia.
Hạ Mộc Ngôn lao vào như điên, thét khản giọng trong khoảnh khắc tiếng súng vang lên, nhưng tiếng hét của cô vẫn không thoát ra được khỏi miệng, cô cứ trơ mắt nhìn máu tươi văng khắp nơi…
Cô thậm chí còn không thấy Lục Cẩn Phàm ngã xuống thế nào sau khi bị bắn, chỉ thấy dưới đất máu me đầm đìa.
Dòng máu nóng hổi đó chảy đến chân cô, cô đột nhiên kinh hãi toát mồ hôi lạnh, mở choàng mắt, thoáng chốc ngồi bật dậy.
Khoang mũi cô tràn ngập mùi thuốc sát trùng.
Nơi này là phòng bệnh trong bệnh viện Los Angeles, xung quanh trắng toát, yên tĩnh, không có Dali, không có súng, cũng không có máu.
Hạ Mộc Ngôn nhắm mắt lại, giơ tay lau mồ hôi ướt đẫm trên trán, thở phào một hơi thật dài.
May thay chỉ là một giấc mơ.
Hạ Mộc Ngôn vén chăn xuống giường, trên người cô là quần áo bệnh nhân màu lam nhạt mới tinh, rất mềm mại thoải mái.
Trên ghế sofa trong phòng bệnh đặt hai chiếc túi tinh xảo, bên trong là quần áo mà Phong Lăng mua cho cô trước khi đi.
Còn những bộ đồ mặc từ Campuchia về, đương nhiên đã bị vứt hết tất cả, không để lại chút dấu vết nào.
Trong mơ đều là cảnh Lục Cẩn Phàm bị thương, Hạ Mộc Ngôn thật sự không ngủ được.
Dù đã tắm trước khi đi ngủ, nhưng theo thói quen, cô vẫn làm dịu căng thẳng bằng cách tắm rửa, cho nên cô đi thẳng vào phòng tắm cỡ nhỏ trong phòng bệnh tư xa hoa này.
Lúc cô tắm xong đi ra, ngoài cửa sổ đã tờ mờ sáng, đồng hồ đã chỉ sáu giờ.
Tối qua bác sĩ đã nói là sau sáu giờ sáng mới có thể vào phòng bệnh của Lục Cẩn Phàm.
Sau khi nhìn đồng hồ, cô nhanh chóng vuốt vuốt tóc, dùng tay chải qua loa hai lần, rồi đi thẳng ra ngoài.
***
Sáng sớm, mùa này Los Angeles cũng bị không khí lạnh của mùa Đông xâm nhập như Hải Thành.
Dù trong hành lang bệnh viện có điều hòa, nhưng lúc này đường đi thênh thang, khí trời rét lạnh, nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy lạnh thấu xương.
Hạ Mộc Ngôn được sự cho phép của bác sĩ, sau khi nhẹ nhàng vặn chốt cửa phòng bệnh ra, cô nương theo ánh đèn mờ trong phòng bệnh đi vào.
Màn cửa cửa sổ gian phòng này khép chặt, rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng hít thở của anh.
Cô đi đến bên giường.
Ánh đèn trong phòng bệnh không quá chói, mà tương đối nhẹ nhàng và mát mẻ, nhưng cũng đủ để thấy rõ đường nét trên mặt anh.
Mặc dù nửa sáng nửa tối, nhưng cô vẫn nhìn thấy rất rõ ràng.
Mặt anh tái đi rất nhiều, gầy hơn mấy phần khi ở Trung Quốc.
Bên mép cằm có vết bầm nhạt màu, vết bầm lờ mờ ở chân mày cũng chưa tan đi, nhưng trông anh vẫn đẹp trai không ai bằng.
Thành phố nhộn nhịp ở Hoa Kỳ, bên cạnh dòng sông Los Angeles.
Người đàn ông trẻ tuổi nằm thẳng người trên chiếc giường màu trắng, ngủ rất say, khuôn mặt điềm tĩnh, tay để hai bên chăn.
Vết thương trên mu bàn tay đã được xử lý và băng bó.
Anh cứ thế sống sờ sờ nằm ở đây.
Bên ngoài cửa sổ trong phòng bệnh, ánh rạng động dần ló dạng, anh yên tĩnh nằm đây, ánh đèn mờ chiếu vào mặt.
Giờ phút này, Hạ Mộc Ngôn mới thật sự cảm nhận được, người đàn ông trước mặt quả thật đã cùng cô thoát khỏi gian nhà gỗ ẩm ướt kia, từ Campuchia trở về Mỹ, bình an quay về bên cạnh cô.
Lục Cẩn Phàm.