Chương 55:
Lúc này, người giúp việc đơ người, nhỏ giọng nói: “Là bà chủ bảo tôi mau mang thứ này đi, tôi đang định thu gọn…”
“Ôi trời, mau giấu đi! Nếu bị người ta biết chuyện giữa chị tôi và anh Thịnh thì hỏng bét!”
Giọng nói của Hạ Mộng Nhiên nào có ý muốn bảo người ta giấu đi? Cứ gân cổ lớn tiếng giống như muốn người trong phòng nghe không sót chữ nào vậy.
Lúc Hạ Mộc Ngôn nghe thấy hai chữ “anh Thịnh” thì sống lưng lạnh toát.
Ký ức mơ hồ nào đó mà cô đã cố quên đi khiến máu huyết trong người cô dường như đóng băng.
“Anh Thịnh đã bị đuổi đi nhiều năm như thế.
Trước khi chị tôi kết hôn, vẫn không có nhiều người biết chuyện năm đó giữa chị tôi và anh Thịnh, cô mau mang thứ này đi đi! Nhanh lên!” Hạ Mộng Nhiên nói một lèo, làm người giúp việc ngẩn cả người.
Cô Hai bị sao vậy nhỉ?
Đây là ngoài cửa phòng của cô Cả và ông Lục, cô ấy lớn tiếng như thế không sợ sẽ đánh thức bọn họ sao?
Hơn nữa, nhiều năm qua nhà họ Hạ đã không nhắc đến chuyện này… Cô Hai đúng là kỳ lạ…
Hạ Mộc Ngôn bỗng dưng ngồi bật dậy, túm lấy khăn tắm trùm lên người rồi chạy xuống giường.
Kết quả, ban nãy cô bị trêu đến nỗi toàn thân nhũn ra, chân cũng bủn rủn, mới vừa chạm đất thì cả người bỗng ngã nhào về phía trước vì xuống giường quá nhanh.
Lục Cẩn Phàm nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy cô, nhưng đã chậm một bước.
Đầu gối Hạ Mộc Ngôn đập vào cạnh giường.
Cơn đau làm cô khẽ rên một tiếng: “A!”
Ngoài cửa, Hạ Mộng Nhiên nghe thấy tiếng rên kiềm chế của Hạ Mộc Ngôn thì liền hiểu lầm, lập tức nhìn chằm chằm vào cửa phòng đóng chặt.
Cô ta chắc chắn bọn họ đã nghe thấy được những lời mình vừa nói bên ngoài, hơn nữa còn nghe rất rõ ràng!
Thế này mà Lục Cẩn Phàm vẫn không nghi ngờ Hạ Mộc Ngôn đã từng phát sinh gì đó với người khác sao?
Như vậy mà vẫn có thể làm tiếp được à?
Chẳng lẽ, ngoài đêm đó ra, gần đây bọn họ vẫn ngủ chung với nhau?
“Cô Hai, mau đi thôi, mau về nghỉ ngơi, đã không còn sớm nữa…” Người giúp việc nghe thấy tiếng rên kia cũng hiểu lầm, đỏ mặt cầm đồ trong tay vội vã rời đi.
Hạ Mộng Nhiên đứng ngoài cửa, cau có hít sâu một hơi rồi mới quay đầu bỏ đi, sợ lại nghe thấy âm thanh mập mờ gì đó.
Lục Cẩn Phàm vừa nghe Hạ Mộc Ngôn kêu đau liền khom người bế cô đặt lên chân mình.
Thấy mắt cô đỏ bừng, hàng lông mày anh tuấn của anh chau lại: “Em có sao không?”
Trong lúc nói chuyện, tay anh đã xoa lên đầu gối cô.
Khi thấy vết thương chỉ hơi đỏ một chút, không nghiêm trọng lắm, lúc này anh mới yên tâm.
Cơn đau này cũng xem như khiến Hạ Mộc Ngôn bình tĩnh lại.
Cô biết Hạ Mộng Nhiên đang cố ý chia rẽ bọn họ.
Tuy nhiên, cách chia rẽ này chẳng có tác dụng, mà ngược lại còn làm Hạ Mộc Ngôn cảm thấy kinh tởm.
“Không sao.” Hạ Mộc Ngôn cúi xuống đụng đụng vào đầu gối mình, không giải thích.
Lục Cẩn Phàm nhìn cô, trong mắt ẩn chứa một tia tàn khốc mong manh.
Hạ Mộc Ngôn biết vừa rồi quả thực mình đã đẩy anh ra.
Có lẽ động tác ngồi bật dậy muốn xông ra thật sự đã chọc tới anh.
Cô ngồi trong lòng anh, tay nắm lấy cổ áo sơ mi hơi hé mở của anh, mắt nhìn vào lồng ngực vẫn còn nóng hổi, nghiêng đầu dựa vào vai anh, mân mê cổ áo.
“Mộng Nhiên mới vừa nói…”
Cô vẫn còn chưa dứt lời thì cái tay đang tùy ý nghịch ngợm trên cổ áo đã bị anh nắm lấy, đè xuống.
Lục Cẩn Phàm sờ lên mái tóc vẫn còn hơi ẩm ướt của cô: “Hôn nhân lấy sự tin tưởng làm cơ sở, anh không hỏi thì em càng không cần giải thích.”
Trái tim Hạ Mộc Ngôn khẽ rung động.
Cô đột nhiên cảm thấy…
Mọi thứ đều đáng giá!
Tóc Hạ Mộc Ngôn vẫn chưa sấy khô, Lục Cẩn Phàm luồn tay vào tóc cô, cuối cùng khẽ buông tiếng thở dài: “Máy sấy đâu? Sấy khô tóc đi.”