Chương 554:
Thấy Hạ Mộc Ngôn chạy đi, Nam Hành đi vào, sắc mặt có vẻ như đêm qua không ngủ ngon giấc, kéo ghế ngồi bên cạnh giường bệnh, nói: “Tối qua ông cụ Tô gọi điện cho tôi, nói ba mẹ của Tô Tuyết Ý chạy đến nhà ông ta làm ầm lên, nhờ ông ta năn nỉ cho con gái bọn họ.
Bây giờ cậu tắt điện thoại di động, ngày nào cũng ung dung tự tại trong bệnh viện ôm hôn vợ chơi trò lãng mạn.
Ông cụ Tô biết quan hệ giữa tôi và cậu, bây giờ tìm thẳng đến tôi.
Mấy cuộc gọi vào nửa đêm hôm qua làm hại ông đây cả đêm không ngủ ngon!”
“Tôi đã nói rồi, dù sao ba mẹ Tô Tuyết Ý cũng là nhân vật có máu mặt ở Tập đoàn Suan, bây giờ vì con gái mình mà chạy gần như gãy chân, ông cụ Tô cũng thường xuyên tránh mặt bọn họ.
Bọn họ đã ấp ủ cái trò loằng ngoằng này lâu lắm rồi, bây giờ cậu về Mỹ thì tình hình đã chín muồi rồi.
Nếu bọn họ không gặp được cậu, đoán chừng sẽ vào thẳng bệnh viện làm loạn.” Nam Hành dựa lưng vào ghế, cầm quả táo trên bàn lên cắn một miếng, “Tôi thấy người nhà họ Tô sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.”
“Ba mẹ của Tô Tuyết Ý muốn làm ầm chuyện này, đơn giản là vì bảo vệ con gái bọn họ thôi.
Nhưng mà người chưa bao giờ gây chuyện như ông cụ Tô, bây giờ lại đặt chuyện này lên đầu, rõ ràng là có dụng ý khác.” Lục Cẩn Phàm thản nhiên nói.
Nam Hành suy nghĩ một lát: “Đúng vậy, ông cụ Tô đang nhắm vào cậu.
Cậu chèn ép ông ta lâu như vậy, trước đây không lâu còn kiên quyết ra quyết sách gây khó khăn cho nhà họ Tô để hạn chế bọn họ.
Kết quả từ đầu đến cuối ông cụ Tô đều không đến gặp mặt cậu.
Một lão già đã nhiều năm một mình oai phong trong giới thương nghiệp người Hoa ở Mỹ chắc chắn sẽ không phục.
Chưa kể ông ta còn có một cô cháu gái cưng luôn nhớ cậu mãi không quên.”
“Oai phong một cõi?” Lục Cẩn Phàm mỉm cười: “Trăm năm qua, trong giới thương nghiệp người Hoa ở Mỹ không phải đen thì là trắng, thế lực đứng sau sản nghiệp nhà họ Tô là người giới nào cậu cũng biết rõ mà.
Ở đây không chỉ có mỗi nhà họ Tô mới có thể đứng vững.”
“Ông cụ Tô nên nhận ra sự khoan dung của cậu đối với bọn họ đang giảm dần.
Gần đây ông ta và ba cậu rất thân thiết.
Năm đó, người thúc đẩy hôn ước giữa cậu và cháu gái cưng của ông ta không phải đều là Chủ tịch Lục, ba cậu đấy sao? Tôi thấy bây giờ 80% là ông ta biết mình không đấu lại cậu, nên định mượn sức mạnh của ba cậu để lấy thế cân bằng.” Nam Hành cười như không cười: “Với thủ đoạn quen thuộc của lão già lọc lõi này, hẳn là ông ta đã biết rõ điểm yếu của cậu là Hạ Mộc Ngôn, e rằng ông ta đã bắt đầu điều tra Hạ Mộc Ngôn rồi.
Cậu không sợ để Hạ Mộc Ngôn tiếp tục ở lại Mỹ thì một ngày nào đó cậu mất tập trung, cô ấy sẽ bị người nhà họ Tô nuốt chửng sao?”
“Vậy phải xem bản lĩnh của bọn họ đến đâu.” Lục Cẩn Phàm cứ nhìn vào máy tính vẫn chưa đóng lại từ tối qua đến giờ, không ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc lẹm, hờ hững nói: “Người của tôi, sợ rằng bọn họ muốn nuốt cũng chưa chắc nuốt được.”
“Không biết có nuốt được không, nhưng chắc chắn nhà họ Tô sẽ không để người khác yên ổn chiếm lấy vị trí bà Lục đâu.
Dù sao đây cũng là vị trí mà Tô Tri Lam thiết tha mơ ước.” Nam Hành cười như không cười, nói: “Lúc ở Trung Quốc, Phong Lăng đã cài phần mềm liên kết tin nhắn với điện thoại của Hạ Mộc Ngôn.
Một khi có tin nhắn không rõ nguồn gốc hoặc số lạ gọi tới máy của Hạ Mộc Ngôn là Phong Lăng đều sẽ thấy được.
Tối qua Hạ Mộc Ngôn nhận được mấy bức ảnh, nhưng cô ấy lại rất bình tĩnh, xóa hết ảnh đi rồi.
Nếu tôi đoán không lầm, thì chắc bây giờ cô ấy vẫn chưa kể chuyện này cho cậu nghe.”
“Ảnh nào?” Lục Cẩn Phàm để máy tính qua một bên, nhìn anh ta.
“Lúc trước, khi Tô Tri Lam ở bên cạnh cậu, trợ lý của cô ta rất thích chụp ảnh hai người.
Góc chụp của những tấm hình đó rất dễ khiến người ta hiểu lầm.
Có thể tìm ra vài tấm gây hiểu lầm trong số rất nhiều tấm được chụp cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Đến bây giờ Hạ Mộc Ngôn vẫn bình tĩnh không hỏi câu nào, lại càng là chuyện không dễ.”
Lục Cẩn Phàm lãnh đạm nhìn anh ta từ trên xuống dưới, đến nỗi Nam Hành lạnh cả sống lưng.
Rõ ràng là anh không có tâm trạng thừa nước đục thả câu với anh ta.
“Ảnh chụp?” Giọng điệu của Lục Cẩn Phàm chẳng hề thân thiện.
Nghe xong lời này, Nam Hành biết ngay thói quen thỏa hiệp và nhượng bộ của Lục Cẩn Phàm đối với những chuyện liên quan đến Hạ Mộc Ngôn, anh ta cũng không vòng vo nữa, thoải mái ném di động cho anh: “Nếu như tôi nhớ không lầm, ba tấm hình này là vào lúc Tô Tri Lam cãi nhau với ông nội mình, bỏ nhà đi thuê một căn hộ và sống một mình ở đó.
Ban đêm cô ta gọi điện cho cậu nói rằng bình nước nóng trong nhà bị hỏng, nhờ cậu qua xem giúp cô ta.
Đêm đó cô ta định giữ cậu ở lại, kết quả cậu đến chưa đầy nửa tiếng đã ra về.
Thật sự tôi tò mò chuyện này nhiều năm rồi mà chưa tìm được cơ hội để hỏi.
Đêm hôm đó, rốt cuộc là cậu hoàn toàn không chạm đến cô ta, hay là… làm quá nhanh?”
Lúc hỏi câu này, trong mắt Nam Hành lóe lên ý cười, rõ ràng là trêu chọc.
Lục Cẩn Phàm nhìn mấy tấm hình trong điện thoại di động, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Không chạm.”
“Cô ta có thể cắt hình của cậu trong camera giám sát và giữ đến tận bây giờ, đủ thấy thật sự trái tim cô ta đến giờ vẫn chưa nguội lạnh.
Hạ Mộc Ngôn xem được ba tấm hình này, đoán chừng trong lòng đã phải trải qua cơn động đất cấp mười.
Thật sự là tối qua cô ấy đến chỗ cậu ngủ mà không nói gì hả?”
Lục Cẩn Phàm nhớ lại cảnh tối qua Hạ Mộc Ngôn ở đây xử lý tài liệu giúp anh đến khuya, ánh mắt lại càng sa sầm.
Anh tắt màn hình điện thoại di động, nhìn ra cánh cửa đóng lại khi Hạ Mộc Ngôn rời đi ban nãy.
***
Hạ Mộc Ngôn không trở lại phòng bệnh của Lục Cẩn Phàm.
Sau khi rửa mặt xong, cô gọi điện rủ Phong Lăng đi ra phố thương mại đối diện bệnh viện để giải sầu.
Mặc dù bác sĩ đã thông báo Hạ Mộc Ngôn phải nằm viện nghỉ ngơi tịnh dưỡng, nhưng nếu chỉ đơn thuần là dạo phố giải sầu thì cô vẫn được đi.
Dù sao Hạ Mộc Ngôn cũng không bị thương, thỉnh thoảng ra ngoài một chút cũng tốt cho sức khỏe và em bé.
Huống chi, tối qua Phong Lăng đã nhìn thấy mấy tấm hình mà Hạ Mộc Ngôn nhận được.
Lúc Hạ Mộc Ngôn gọi tới, cô không nhiều lời, liền đi qua dẫn Hạ Mộc Ngôn ra khỏi bệnh viện.