Chương 572:
Lục Cẩn Phàm vẫn đang ngủ, sắc mặt đã khác so với lúc cơn sốt cao kéo dài.
Bây giờ nhiệt độ cơ thể đã hạ xuống một chút, khuôn mặt từ trước đến nay vẫn luôn khôi ngô sinh động giờ tái nhợt.
Anh ngủ quá yên lặng khiến Hạ Mộc Ngôn càng thêm sốt ruột trong lòng, không biết vết thương của anh đến bao giờ mới có thể hoàn toàn bình phục.
Cô đưa tay sờ trán anh, đúng là vẫn rất nóng.
Hạ Mộc Ngôn đứng dậy đi ra ngoài cửa, lấy túi chườm lạnh mà y tá mới mang vào.
Sau khi cầm túi chườm trong tay một lúc, cô mới cẩn thận đặt lên trán anh.
Tuy Lục Cẩn Phàm đang ngủ mê man nhưng có vẻ như cũng không được yên giấc.
Trên trán có cảm giác mát lạnh là anh lập tức vô thức nhíu mày.
Hạ Mộc Ngôn nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh, vừa vỗ nhẹ vừa nói: “Anh đang bị sốt, cứ ngủ tiếp đi.
Bây giờ anh không cần phải lo nghĩ chuyện gì nữa, chỉ cần ngủ một giấc thật ngon để hạ sốt thôi.”
Không biết là do lời cô có tác dụng, hay vì Lục Cẩn Phàm cũng không tỉnh táo hẳn, nên sau khi cô cất tiếng nói được một lát thì hơi thở của anh lại đều đều trở lại như đã ngủ say.
Nếu không phải vì sắc mặt anh đang tái nhợt làm người ta vô cùng lo lắng thì một Lục Cẩn Phàm ngoan ngoãn như vậy sẽ khiến Hạ Mộc Ngôn cảm thấy có chút đáng yêu.
Dáng anh khi ngủ và khi thức hoàn toàn trái ngược nhau.
Có lẽ trên đời này không có mấy người có cơ hội được ngắm một Lục Cẩn Phàm yên tĩnh yếu ớt không chút cảnh giác như thế này.
Hạ Mộc Ngôn kéo ghế lại gần ngồi bên mép giường, thỉnh thoảng vuốt ve đầu và tay anh, rồi thi thoảng lại dùng nhiệt kế điện tử đo nhiệt độ cho anh.
Liên tục hai giờ đồng hồ, Hạ Mộc Ngôn xoay sở cho anh uống nước ấm, đồng thời dùng khăn dấp nước ấm lau lòng bàn tay và cổ để hạ sốt cho anh.
Hai tiếng sau, cuối cùng nhiệt độ cơ thể Lục Cẩn Phàm cũng hạ xuống khoảng 37 độ.
Chắc chắn là anh không còn sốt nữa, Hạ Mộc Ngôn mới cẩn thận nhấc túi chườm lạnh trên trán anh ra, rồi nhẹ nhàng xoa xoa da mặt cho anh.
Cuối cùng cô ngồi bên mép giường, mượn ánh sáng vàng vọt trong phòng bệnh mà ngắm nghía dáng ngủ say sưa của anh.
Khuôn mặt anh vẫn chưa có sắc hồng, anh chỉ lặng lẽ nằm trên giường.
Vết bầm trên lông mày từ mấy hôm trước đã tan đi, dáng vẻ sạch sẽ khôi ngô có chút yếu ớt khó tả.
Nhớ lại lúc ban ngày đứng trong phòng của cô, người đàn ông này gặp lại người tình cũ Tô Tri Lam mà không có chút cảm xúc, thậm chí anh còn lạnh lùng đến mức như có thể ngăn cách bất cứ người phụ nữ nào ngoại trừ cô.
Bên mép giường, Hạ Mộc Ngôn nâng một tay lên chống cằm, ngắm gương mặt say ngủ của anh rồi lại nhẹ nhàng cầm lấy tay anh, từ từ lồng năm ngón tay vào các ngón tay anh, áp hai bàn tay vào nhau.
*** Hạ Mộc Ngôn cũng không biết mình đã ngủ thiếp đi như thế nào, chỉ biết khi cô chợt bừng tỉnh thì cảm giác đầu mình nằng nặng.
Cô ngẩng phắt lên thì lập tức thấy mình bị chìm vào đôi mắt đen sâu như biển của anh.
“Anh tỉnh từ lúc nào?” Cảm giác được bàn tay của anh đã đặt lên đầu mình từ lúc nào, Hạ Mộc Ngôn vội vàng ngồi thẳng người lên, rồi vươn tay kéo tay anh xuống, sờ nhiệt độ trên tay anh, chắc chắn anh không sốt nữa mới yên tâm nói: “Tự nhiên em lại ngủ thiếp đi.
Anh chờ một chút, em gọi bác sĩ đến.”
“Không cần gọi bác sĩ đâu, anh hạ sốt rồi còn gọi họ làm gì?” Lục Cẩn Phàm cầm tay cô lại, không cho cô rời đi.
“Đêm qua anh vẫn sốt cao, đến quá nửa đêm mới hạ, bây giờ cứ để bác sĩ đến kiểm tra lại xem…”
“Vết thương bị nhiễm trùng thôi, chỉ cần uống thêm kháng sinh vài ngày, truyền dịch hai ngày nữa là được, em không cần lo sợ quá.” Giọng anh vẫn còn chưa hết khàn so với mấy hôm trước, nhưng cũng xem như là nói năng rành mạch: “Lo cho anh cả đêm như vậy, em quên mất mình đang mang thai sao?”
“Trong bệnh viện có hộ lý cao cấp, nhưng có hộ lý ở đây thì em không tiện vào thăm anh.
Mà tối qua anh sốt quá cao, nếu em có không ở đây thì cũng sẽ không thể nào ngủ được, chi bằng em ở lại đây chăm sóc anh.” Hạ Mộc Ngôn cười, bàn tay theo thói quen sờ lên trán anh.
“Giờ để em nói Phong Lăng đi mua chút đồ ăn.” Sờ thấy nhiệt độ cơ thể của anh đã bình thường, Hạ Mộc Ngôn gần như thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống bên cạnh giường bệnh.
Cô lại đưa tay lên xoa má anh, ảo não liếc anh nói: “Sau này anh đừng làm như vậy nữa.
Vết thương đang phải tránh nhiễm trùng, vậy mà anh còn rút kim truyền ra.
Thật ra thì cho dù là cô Tô hay là ai khác thì cũng chẳng sao cả.
Kể cả anh có lo cho em thì cũng phải xem cơ thể của mình lúc đó có đủ sức hay không.
Em cũng không phải là thỏ trắng dễ dàng bị người ta bắt nạt.
Chỉ cần em đủ kiên định thì không ai có thể làm gì được em.
Còn anh ấy, đã bị thương đến nông nỗi này, nếu hai đứa mình đứng ngoài gió thì người đầu tiên bị gió thổi ngã chính là anh đấy.
Dù bình thường anh có bản lĩnh hơn nữa thì bây giờ cũng phải tự lượng sức mình, biết chưa?”
“Em nói cứ như anh là ông già bảy tám mươi tuổi chỉ vì một lần bị thương mà không lết nổi ra khỏi giường vậy.
Anh không yếu ớt đến vậy đâu.” Anh khẽ cười.
“Ha, vậy anh có bản lĩnh ra khỏi giường thì cũng phải có bản lĩnh đừng làm cho vết thương bị nhiễm trùng chứ.
Bình thường vết thương nhiễm trùng bị sốt cao đã đáng lo rồi, đằng này anh sốt hẳn bốn mươi độ, hôn mê không biết gì trời trăng gì, thật đáng sợ.” Hạ Mộc Ngôn cầm bản theo dõi chuyên dụng của bệnh viện ở bên cạnh lên, phía trên có số liệu cô đo nhiệt độ cơ thể của anh rồi ghi chép lại: “Anh tự xem đi.
Anh nghĩ xem nếu em xốc nổi làm thế này thì anh có giận em không biết tự thương mình hay không?”
Lục Cẩn Phàm liếc nhìn, cũng không tranh cãi với cô, chỉ khẽ vỗ tay cô rồi bình tĩnh nói: “Nam Hành đâu?”
“Tối qua anh ta về căn cứ rồi, bây giờ cũng không biết đã đến bệnh viện chưa, anh tìm anh ta sao?” Hạ Mộc Ngôn đặt bản báo cáo xuống, quay người đi rót nước ấm cho anh.