Thỉnh thoảng cô lại liếc nhìn người đàn ông đang lạnh lùng lái xe.
Đèn xe và đèn neon bên ngoài rọi vào cửa sổ, gương mặt điển trai của anh như ẩn như hiện dưới bóng đêm.
Nghĩ đến những việc làm trước kia của mình, với gia thế hùng mạnh và khả năng của Lục Cẩn Phàm thì bất cứ lúc nào anh cũng có thể vứt cô ở nhà, tìm bừa một nơi chơi bời cùng vài nữ minh minh hay tiểu thư khuê các.
Nhưng hình như anh chưa từng để mắt tới những người phụ nữ kia.
Cô bỗng lên tiếng phá vỡ sự im lặng trong xe: “Hình như tài xế của nhà họ Lục rất ít khi có mặt thì phải.
Anh thường tự lái xe về à?”
“Thỉnh thoảng.”
“Tối hôm qua anh không ngủ, hôm nay lại làm việc cả ngày có mệt không?”
Lục Cẩn Phàm nghe vậy thì quay sang nhìn cô.
Cái nhìn như muốn nói: Đêm qua không ngủ là do em còn gì?
Vì ánh mắt sâu xa tràn đầy ý nghĩa khác của anh mà Hạ Mộc Ngôn liền quay đầu đi, vành tai nóng lên: “Ý em là, anh đừng vì công việc mà xem nhẹ sức khỏe.
Sau này tan tầm anh nên về nhà nghỉ ngơi…”
Cô còn chưa nói xong thì bỗng nhiên có một chiếc xe tải to từ phía trước chạy băng băng tới, lúc vào cua vẫn không giảm tốc độ, phanh như bị hỏng, lao thẳng về phía này…
“Cẩn thận.”
Hạ Mộc Ngôn vội vàng lên tiếng, nhưng Lục Cẩn Phàm đã phản ứng trước một bước, nhanh chóng quay đầu xe, tránh chiếc xe tải đang lao tới.
Tiếng phanh xe vang lên chói tai.
Hạ Mộc Ngôn vẫn túm chặt dây an toàn nên người không được bảo vệ, cả người cô lao về phía trước.
Đầu va bảng điều khiển, cô đau đớn kêu “A” một tiếng.
“Đụng đau à?” Lục Cẩn Phàm lập tức vươn tay ra cẩn thận kiểm tra cái trán hơi ửng đỏ của cô.
“Á… Đừng động vào!” Hạ Mộc Ngôn đau đớn nhăn mặt, đẩy bàn tay đang xoa đầu mình ra.
Lục Cẩn Phàm giữ chặt tay cô, túm gáy ép cô quay đầu lại.
Trông thấy đầu cô bị đụng không nhẹ, mới đó đã sưng tấy, đau đến đỏ cả mắt, anh hơi nhíu mày: “Va mạnh lắm à? Đau lắm không? Có bị choáng không?”
“Đau…” Hạ Mộc Ngôn yếu ớt đáp.
Thật ra chỉ bị va chạm nhẹ, cùng lắm ngày mai sưng to mà thôi, cô không muốn làm nũng quá.
Nhưng đột nhiên thấy vẻ đau lòng và ân cần nơi đáy mắt anh, cô vô thức lại muốn nhõng nhẽo.
Đã lâu cô không có cảm giác được Lục Cẩn Phàm quan tâm.
Chồng cô đang ở rất gần, còn yêu thương cô nữa, thật tốt quá!
“Tôi đưa em đến bệnh viện.” Lục Cẩn Phàm giúp cô ngồi yên rồi thắt chặt dây an toàn cho cô.
Hạ Mộc Ngôn nghe đến bệnh viện liền hoảng hốt, vội vàng ôm đầu: “Không nghiêm trọng thế đâu, muộn rồi, đừng làm phiền bác sĩ.”
Lục Cẩn Phàm không cho cô cơ hội từ chối, ánh mắt anh cảnh cáo cô chớ lộn xộn.
“Em không sao thật mà…”
Bệnh viện Thành phố ngay gần đây, Lục Cẩn Phàm không đếm xỉa đến lời kháng nghị của cô, đưa cô tới thẳng phòng khám bệnh.
Khi trán Hạ Mộc Ngôn được bác sĩ bôi thuốc và xác định vết thương của cô chỉ sưng mấy ngày, không chấn động não thì anh mới chịu đưa cô về nhà.
Vừa về đến Ngự Viên, chị Trần trông thấy cái ‘sừng’ trên trán cô, ngạc nhiên chạy tới xem cô như người bệnh, đỡ cô ngồi xuống sofa.
“Cô Hạ, bị sao thế này? Có đau không?”
Hạ Mộc Ngôn mỉm cười: “Không sao đâu, chỉ va một chút, hai ngày nữa là khỏi thôi.”
“Ôi chao, sao lại sưng thành thế này? Cô gặp bác sĩ chưa?”
“Gặp rồi ạ.”
Chị Trần gật đầu, định thần lại, hình như vừa rồi Hạ Mộc Ngôn về cùng ông Lục?
Hạ Mộc Ngôn cũng ngẩng đầu nhìn Lục Cẩn Phàm, thấy anh đang đứng trước cửa dặn dò người làm, rồi đi vào trong, không nhìn cô nữa.
“Chị Trần, sau này chị cứ gọi tôi là bà Lục, hoặc bà chủ cũng được.” Hạ Mộc Ngôn bỗng buông một câu nhân lúc Lục Cẩn Phàm còn chưa đi xa.
Chị Trần ngẩn người ra, sau đó lập tức vui vẻ ra mặt: “Ôi, bà chủ! Bà Lục!”
Xem ra cô Hạ đã nghĩ thông suốt, cuối cùng cũng muốn sống hòa hợp với ông Lục!
Hơn nữa vừa rồi bọn họ còn về chung với nhau!