Chương 72:
Hạ Mộng Nhiên bấu mạnh ngón tay vào cát.
Không cam tâm, không cam tâm, không cam tâm!
Hạ Mộc Ngôn, rốt cuộc chị dựa vào đâu chứ!?
***
Trở về Ngự Viên, Hạ Mộc Ngôn mới thả lỏng tinh thần, vừa vào nhà đã rã rời gục vào người Lục Cẩn Phàm.
“Vẫn còn sống sót trở về…” Cô dùng sức hít sâu, giọng trở nên khàn đặc vì mệt mỏi.
Nếu hôm nay không có Lục Cẩn Phàm trên xe, nếu anh không quyết đoán, quyết định thật nhanh để tránh khỏi tình huống nguy hiểm thì e rằng tính mạng của cô đã phải “qua bên kia” lần thứ hai rồi.
Lục Cẩn Phàm ôm lấy cơ thể đã hoàn toàn không thể đứng vững của cô: “Em không sao chứ, hửm?”
Hạ Mộc Ngôn áp mặt vào ngực anh, nghe nhịp tim của anh qua lớp áo ẩm ướt, suýt chút nữa không kìm được mà rơi nước mắt.
Cô khịt mũi, cố nén cơn kích động sau khi trở về từ cõi chết.
Dường như cảm nhận được cảm xúc của cô thay đổi, Lục Cẩn Phàm vỗ vai cô trấn an, trầm giọng nói thầm bên tai cô: “Bây giờ mới nhớ tới sợ hãi hả? Ban nãy ở ngoài biển dũng cảm lắm mà, bà Lục lợi hại vậy mà vừa về nhà đã muốn khóc rồi sao?”
Ý là, hình tượng nhân vật liều mạng của cô hôm nay trong nháy mắt đã sụp đổ rồi ư?
“Em…” Hạ Mộc Ngôn nghẹn ngào lên tiếng, ngẩng đầu nhìn anh: “Em kích động không được sao?”
Anh cười nhẹ, véo gò má lạnh như băng của cô: “Chúc mừng bà Lục đã sống sót sau tai nạn, rất đáng ăn mừng.”
Hạ Mộc Ngôn khịt mũi một cái, đang định nói chuyện thì Lục Cẩn Phàm đã gọi chị Trần vào: “Chị đưa cô ấy đi tắm nước nóng và thay quần áo khác đi.”
Chị Trần định hỏi hai người họ bị gì mà sao cả hai đều ướt sũng, nhưng vừa thấy mặt mày Hạ Mộc Ngôn trắng bệch thì hốt hoảng đến nỗi không dám phí thời gian hỏi nhiều, vội dìu Hạ Mộc Ngôn về phòng.
Lúc đi lên lầu, Hạ Mộc Ngôn không kìm được mà ngoái lại nhìn người đàn ông đang đứng trước cửa.
Lục Cẩn Phàm bình thường quần áo gọn gàng giờ đây cũng ướt sũng.
Áo sơ mi và quần tây dính sát vào người, tuy nhếch nhác giống cô nhưng sức quyến rũ vẫn không hề giảm.
Chị Trần dìu cô đi tắm nước nóng.
Hạ Mộc Ngôn không ngâm bồn mà đòi tắm vòi sen, vì hôm nay cô phát hiện dì cả ghé thăm khi đi nhà vệ sinh ở hội quán cờ cổ.
“Bà Lục, bà đến tháng mà cơ thể lạnh thế này, thật sự không sao chứ?” Chị Trần không yên lòng mà hỏi.
“Không sao, tôi tắm thêm một lát là khỏe.” Hạ Mộc Ngôn chịu đựng cơn đau bụng dữ dội, ngoắc ngoắc tay gọi chị Trần: “Chị lấy đồ trong túi xách ra giúp tôi, nhìn thử xem sách dạy đánh cờ và điện thoại để trong ngăn hai lớp chống nước có bị thấm ướt không.”
Chị Trần gật đầu rồi ra ngoài lấy cái túi ướt dầm dề vào theo lời cô, sau đó dùng khăn mặt lau sạch sẽ.
“Điện thoại và sách dạy đánh cờ để ở ngăn trong cùng mà cô nói đều không bị ướt, nhưng mấy cái khác thì ngấm nước hết rồi.”
Hạ Mộc Ngôn nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”
Chị Trần thấy Hạ Mộc Ngôn không dặn dò gì nữa, bèn quyết định quay người ra ngoài nấu nước đường đỏ cho cô.
Hạ Mộc Ngôn tắm rất lâu, lâu đến mức Lục Cẩn Phàm đã tắm rửa thay quần áo xong xuôi sang phòng ngủ bên này thì cô mới chậm rãi đi ra.
Ngâm trong nước biển lạnh giá, bây giờ bụng cô quả thật đau gần chết.
Vừa nãy được tắm nước nóng hồi lâu, lúc này mặt cô đã không tái nhợt nữa, mà hơi ửng đỏ.
“Anh tắm xong rồi hả?” Hạ Mộc Ngôn nhìn Lục Cẩn Phàm.
“Ừ, xong rồi.” Lục Cẩn Phàm trông thấy gương mặt trắng nõn của cô hơi ửng đỏ thì nuốt nước miếng một cái rồi thấp giọng trả lời cô.
Hạ Mộc Ngôn vô thức đi đến chỗ anh.
Vừa đến gần, anh bỗng kéo cô vào lòng, hôn lên trán cô, xác định chắc chắn cô không xảy ra nguy hiểm gì thì mới khẽ thở phào một hơi.
Dù anh rất bình tĩnh, nhưng Hạ Mộc Ngôn lại nhạy cảm nhận ra được tình huống hôm nay hẳn là nhắm vào cô.
Là ai chứ?
Nhà họ Chu sao? Hay là nhà họ Hàn?
Hay là… ai đó gây thù kết oán với nhà họ Hạ?
Kiếp trước, sau khi nhà họ Hạ phá sản, quả thật có rất nhiều người va chạm với nhà họ Hạ đến làm phiền cô.
Cả hai kiếp người, Hạ Mộc Ngôn đều đã quá quen thuộc với chuyện ám hại này, nhưng chuyện hôm nay… rõ ràng là muốn lấy mạng cô.