Cô biết rõ Lục Cẩn Phàm là người đàn ông không dễ đối phó…
***
Đêm đã khuya, Hạ Mộc Ngôn không ngủ được, định dậy xuống lầu lấy ly sữa, tiện thể rót một ly cho Lục Cẩn Phàm.
Nhưng trong ấn tượng của cô, hình như Lục Cẩn Phàm không thích uống thứ này.
Cô không rót sữa nữa, xoay người lên lầu, bước đến phòng sách.
Cô dán tai lên cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong, nhưng không nghe thấy gì hết.
Đêm đầu thu, hành lang lạnh lẽo.
Đồng hồ điểm ba giờ sáng, cửa phòng sách bỗng bật mở.
“Hạ Mộc Ngôn?” Lục Cẩn Phàm vừa bước ra đã thấy bóng người đang ngồi ngủ gục bên cửa.
Hạ Mộc Ngôn giật mình ngẩng đầu: “Anh xong việc rồi à…”
Sắc mặt Lục Cẩn Phàm khó coi, anh kéo cô đứng dậy: “Em không biết bây giờ là mấy giờ à? Sao lại ngủ ở đây?”
Hạ Mộc Ngôn im lặng, Lục Cẩn Phàm dìu cô vào phòng sách.
Bấy giờ cô mới có cơ hội quan sát tường tận gian phòng mà anh thường ở sau khi trở lại Ngự Viên.
Gian phòng gọn gàng ngăn nắp giống như phòng làm việc của anh vậy.
Trên bàn đặt hai chiếc máy vi tính đang hiển thị số liệu các hạng mục của công ty và một vài tập tài liệu.
Lục Cẩn Phàm thấy cô chỉ Lục chiếc áo ngủ mỏng manh, sờ tay cô thấy lạnh ngắt, anh liền ấn cô ngồi xuống ghế sofa, cầm áo khoác phủ lên người cô, sau đó đứng trước mặt nhìn Hạ Mộc Ngôn.
“Hạ Mộc Ngôn, em bao nhiêu tuổi rồi hả?”
“…”
“Em là trẻ con à? Không biết trời lạnh như thế mà ngủ ngoài hành lang sẽ bị cảm sao?”
“Em chỉ muốn chờ anh hết bận để nói với anh vài câu thôi.
Không ngờ lại ngủ thiếp đi…”
“Đã không còn sớm, em muốn nói gì thì đợi ngày mai.” Lục Cẩn Phàm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch vì lạnh của cô.
Từ hôm qua tới giờ cô vẫn chưa được nghỉ ngơi, cho nên quầng mắt thâm đen.
Hiện tại, không gì quan trọng hơn việc bắt cô đi ngủ.
Hạ Mộc Ngôn vẫn muốn nói chuyện, nhưng bị anh kéo ra khỏi phòng sách.
Bàn tay ấm áp nắm chặt tay cô không cho cô cơ hội phản kháng.
Anh đưa cô về thẳng phòng ngủ chính rồi đóng “rầm” cửa lại.
…
Lục Cẩn Phàm trở lại phòng sách, tắt máy vi tính, sang phòng ngủ bên cạnh tắm rửa.
Anh vừa nằm xuống, chợt nghe tiếng cửa phòng bị đẩy ra.
Hạ Mộc Ngôn vừa ngoan ngoãn trở về phòng ngủ giờ lại rón rén đi vào, không chút khách sáo vén chăn, leo lên giường của anh.
Lục Cẩn Phàm: “…”
“Hạ Mộc Ngôn.” Anh thở dài: “Cho dù em lấy lui làm tiến hay lấy tiến làm lui, chúng ta cũng không thể ly hôn.
Em mau về ngủ đi, được không?”
Hạ Mộc Ngôn nằm cạnh anh vùi mặt trong chăn, giọng rầu rĩ: “Vậy mới phải! Lục Cẩn Phàm, anh nhớ câu nói này nhé! Sau này dù có xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng không được ly hôn!”
Lục Cẩn Phàm làm như không nghe thấy, kéo vai cô lên, hoài nghi hôm nay đầu óc cô có vấn đề.
Hạ Mộc Ngôn đang định mở miệng nhưng rồi lại im bặt vì động tác giơ tay sờ đầu cô của Lục Cẩn Phàm.
Cô để Lục tay anh mơn trớn trán mình, lòng bàn tay ấm áp tránh chỗ trán bị sưng đỏ.
“Không sốt.” Sau khi sờ trán cô, anh thờ ơ buông một câu.
“…”
“Cũng không giống uống nhầm thuốc.”
“…”
Hạ Mộc Ngôn chỉ biết câm nín, hai tay siết chặt tấm chăn.
Mặt cô ra vẻ kiên định sống chết muốn ngủ chung với anh, nhưng ngón chân trắng nõn lộ bên ngoài mép chăn lại vạch trần sự khẩn trương ngượng ngùng trong lòng.
Ngón chân cô hơi co quắp có nét dễ thương khó nói lên lời.
Lục Cẩn Phàm rũ mắt nhìn xuống, thản nhiên kéo chăn đắp cho cô khỏi bị cảm lạnh.
Nào ngờ chỉ vì một động tác lơ đãng ngẫu nhiên mà lồng ngực của Hạ Mộc Ngôn nóng lên.
Chân trong chăn duỗi ra, vô tình cạ lên đùi anh.
“Đừng lộn xộn.” Lục Cẩn Phàm thấp giọng cảnh cáo.