Yêu Một Người Nợ Một Đời


Chương 94:
 
“Chờ đấy.”
 
Lục Cẩn Phàm nói xong, cầm điện thoại lên gọi.
 
Hạ Mộc Ngôn thừa dịp anh gọi điện thoại, quyết định xoay người đi vòng vòng quan sát cả căn hộ.
 
Tuy rằng nơi này không lớn như biệt thự Ngự Viên, cũng không phải là dạng căn hộ duplex*.

Nhưng chỉ một tầng như vậy mà diện tích cũng khoảng một trăm năm mươi mét vuông.

Căn hộ có đủ phòng ngủ, phòng khách, phòng ăn, phòng sách, chẳng qua chỉ đơn giản một chút, ít đồ một chút.

Cô mở tủ quần áo, nhìn vào bên trong, quả nhiên đều là áo sơ mi quần tây của đàn ông.
 
(*) Duplex là “căn hộ thông tầng”, được thiết kế theo hình thức thông tầng giữa hai tầng nhà liền kề trong cùng một tòa nhà.

Thông thường, các căn Duplex sẽ nằm trên những tầng cao nhất của tòa nhà (ngoại trừ tầng cao nhất).
 

Ngay cả dép lê trong nhà trong tủ giày ở cửa ra vào cũng đều mới toanh chưa mở, toàn là kiểu dáng đàn ông.
 
Có thể thấy nơi này của anh, ngoại trừ anh ra thì không còn người nào khác đến ở, phụ nữ lại càng không.
 
Cho dù biết Lục Cẩn Phàm giữ mình trong sạch, nhưng sau khi quan sát xung quanh một vòng, chút tâm tư phụ nữ của Hạ Mộc Ngôn cũng được thỏa mãn.
 
Tuy quần áo hôm trước không thể Lục, nhưng dù sao cũng không thể vứt đi.

Hạ Mộc Ngôn bây giờ không phải là tiểu thư nhà giàu lãng phí xa xỉ như trước đây.

Hiện giờ cô vừa thích sạch sẽ lại vừa cần kiệm, vô cùng chăm lo cho gia đình.

Huống chi nội y này cũng chẳng rẻ.
 
Cô nhặt áo lót tội nghiệp trên đất vào phòng tắm.

Chỉ trong chốc lát, phòng tắm vang lên tiếng nước giặt giũ.
 
Lục Cẩn Phàm đi ra ngoài gọi một cú điện thoại, sau khi nối máy, anh lạnh nhạt nói: “Chuẩn bị một bộ quần áo Hạ Mộc Ngôn có thể Lục rồi đưa đến đây, địa chỉ là phòng 1801, Quốc tế Oran.”
 
“… Cậu thế mà lại về đấy? Còn dẫn theo Hạ Mộc Ngôn?”
 
“Cậu không biết số đo thì đến Ngự Viên lấy, đưa chị Trần đến cùng.”
 
Người đàn ông ở đầu kia điện thoại: “Cậu chắc chắn là Quốc tế Oran? Chỗ đó không phải là…”
 
“Mang đến trong vòng nửa tiếng, cúp đây.”
 
Điện thoại truyền đến tiếng cúp máy, chỉ còn lại tiếng tít tít lạnh lùng.
 
“…”
 
Lục Cẩn Phàm ném điện thoại lên bàn trà.

Nghe tiếng nước chảy trong phòng, anh bước vào, nhìn thấy cô Cả nhà họ Hạ trước giờ năm ngón tay không dính hạt bụi đang vui vẻ chà xát áo lót và quần lót màu trắng trên tay.

Giường nệm đã được sắp xếp lại gọn gàng sạch sẽ, trên đất cũng không có vật gì dư thừa.

 
Không chỉ tính tình cô thay đổi quá nhiều, mà ngay cả thói quen sinh hoạt cũng đổi luôn.
 
Hạ Mộc Ngôn ở trong phòng tắm chăm chú giặt giũ.

Thỉnh thoảng cô lấy bàn tay dính nước vén tóc ra sau tai, lộ ra chiếc cổ trắng như tuyết.

Áo sơ mi rộng Lục trên người cô vừa gợi cảm lại vừa có vẻ thân mật bất ngờ.
 
Lục Cẩn Phàm cứ đứng đó, nhìn rất lâu.
 
Nửa tiếng sau, chuông cửa vang lên.
 
Lục Cẩn Phàm xoay người đi mở cửa.

Chị Trần cũng được đưa đến, sau khi vào cửa chị cũng không hỏi nhiều, đi vào đưa quần áo cho Hạ Mộc Ngôn: “Bà chủ, quần áo của bà ở đây.

Đều là quần áo tìm thấy trong tủ quần áo của bà.

Không biết số đo có hợp hay không, nhưng tôi thấy đều là đồ bà thường Lục.”
 
Chị Trần bước vào bên trong tìm Hạ Mộc Ngôn, để lại trước cửa một người đàn ông cao gầy khác.

Anh ta đút một tay vào túi quần, nhìn Lục Cẩn Phàm giống như đang biến chỗ này trở thành phòng tân hôn của anh và Hạ Mộc Ngôn vậy.
 
Người đàn ông nheo mắt, không bước vào, châm một điếu thuốc: “Mấy ngày trước nghe Tần Tư Đình kể chuyện mà tôi còn tưởng mình nghe lầm.


Đây là cậu… tiến tới với Hạ Mộc Ngôn thật à?”
 
Giọng điệu của Lục Cẩn Phàm vô cùng lãnh đạm: “Ai cho cậu có gan hút thuốc ở chỗ của tôi?”
 
“… Con m* nó, cậu cai thuốc nhiều năm nhưng tôi không cai!” Thiếu chút nữa người đàn ông đã sặc khói, nhưng khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng lại không biểu hiện cảm xúc gì.

Anh ta lại nhìn dấu vết mập mờ lộ ra ngoài cổ áo sơ mi của Lục Cẩn Phàm, khóe môi lập tức phác họa một đường cong gợi cảm: “Tôi cứ cho rằng mấy năm nay cậu cấm dục đến nỗi không có hứng thú với bất kỳ người phụ nữ nào rồi chứ?”
 
“Cô ấy không phải bất kỳ người phụ nữ nào.”
 
“… Rốt cuộc Hạ Mộc Ngôn này có bản lĩnh gì mà lọt vào mắt của cậu thế?”
 
“Cô ấy rất tốt, quả thật có bản lĩnh này.”
 
“…”
 
“Ông Lục, tôi mang quần áo của bà chủ đến rồi.

Ông còn gì dặn dò nữa không?” Chị Trần từ bên trong đi ra rất nhanh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận