Chương 98:
Căn hộ ở Quốc tế Oran thật sự quá đơn giản, đồ dùng hằng ngày cũng không nhiều, cô quyết định mua không ít đồ dùng sinh hoạt.
Cô còn mua thêm đủ loại áo ngủ và khăn mặt, khăn tắm kiểu mới.
Cuối cùng, cô còn mua một bộ chăn mền vô cùng thoải mái, ai không biết còn tưởng bọn họ đang chuẩn bị kết hôn, trang hoàng phòng tân hôn.
Thật ra thì đối với Hạ Mộc Ngôn mà nói, đây là lần đầu tiên cô tỉ mỉ chăm chút cho một gia đình thuộc về riêng họ.
Tuy rằng Ngự Viên mới là nhà tân hôn nhưng Quốc tế Oran gần công ty anh hơn.
Cô muốn xây dựng và mang lại hơi thở cuộc sống cho ngôi nhà thứ hai của riêng bọn họ.
Trước khi trở về, Hạ Mộc Ngôn kéo Lục Cẩn Phàm vào một nhà hàng Trung Quốc gần đấy ăn bữa cơm đơn giản.
Nhà hàng Trung Quốc này đã mở nhiều năm.
Vì mùi vị và giá cả phải chăng, mười năm sau cô cũng ăn ở đây mấy lần.
Nhưng mỗi lần tới ăn cô đều cô đơn lẻ bóng một mình, hơn nữa cũng chỉ có thể chọn một đĩa rau và một bát cơm rẻ nhất.
Lúc dự định trở về Quốc tế Oran, cô ngồi trong xe nói: “Lát nữa anh thả em xuống trước cửa khu chung cư là được.
Em mang đồ đạc vào sắp xếp lại, anh đến công ty luôn đi.”
Lục Cẩn Phàm nhìn đồng hồ: “Không vội, anh đưa em lên.”
Hạ Mộc Ngôn nhìn đống thành quả chiến đấu mua về hôm nay ở trong xe, lại nghĩ bản thân thật sự xách không hết nhiều đồ như vậy, cho nên cô cũng không từ chối.
Hai người trở về Quốc tế Oran, tay Lục Cẩn Phàm xách đống đồ, Hạ Mộc Ngôn bước lên phía trước cửa nhập mật mã, quả nhiên mật mã là sinh nhật cô.
Cô đảo mắt nhìn Lục Cẩn Phàm ở phía sau, lúc cửa vừa mở ra, anh đã xách đồ đi vào.
“Vừa rồi ở trong siêu thị không cảm thấy bao nhiêu, bây giờ mới phát hiện là mua nhiều quá rồi.” Hạ Mộc Ngôn ngồi xổm xuống đất, lật tới lật lui một đống túi đồ lớn.
Lục Cẩn Phàm nhìn cô, dù sao cũng chỉ là mấy đồ sinh hoạt thường ngày, nhưng cô lại thỏa mãn giống như có được bảo bối vậy.
“Đồ cũng nhiều, nếu một mình em thu xếp không xong, em gọi điện cho chị Trần đến giúp em.” Giọng nói Lục Cẩn Phàm thật nhẹ nhàng.
Hạ Mộc Ngôn nghe thấy vậy thì bất chợt đứng lên.
Cô xoay người bước nhanh đến trước cửa, vươn tay ôm lấy eo anh, tựa như cô vợ nhỏ không đành lòng.
“Mấy giờ anh về?”
“Sẽ không muộn quá.
Anh mở cuộc họp, xem vài tài liệu rồi về.” Lục Cẩn Phàm sờ sờ đầu cô.
Hạ Mộc Ngôn đã quen với cách anh đối xử với cô giống như đối xử với trẻ con vậy.
Cô vùi mặt mình vào lòng anh: “Vậy tối nay chúng ta ở đây đi, ngày mai hẵng về Ngự Viên.”
Tay Lục Cẩn Phàm dừng lại trên đầu cô.
“Được.” Giọng điệu của anh hơi chậm rãi.
Hạ Mộc Ngôn nhón chân hôn lên khóe môi anh, hôn xong cô còn phải về tiếp tục thu dọn đống đồ mới mua về.
Kết quả cô vừa mới lui về sau thì eo cô đã bị siết chặt, nụ hôn của anh rơi chuẩn xác xuống môi cô.
Nụ hôn này không mãnh liệt như lúc trên giường đêm qua, nhưng lại dịu dàng triền miên khiến trái tim Hạ Mộc Ngôn mềm đi.
Hai tay cô níu lấy cổ áo khoác anh, mắt nhìn gương mặt thật gần trong gang tấc.
Hôn một lúc, cô thấy thời gian đã muộn, theo bản năng đẩy anh.
Kết quả là đẩy không ra, ngược lại cô còn bị anh đè lên tường, răng môi quấn quít, hôn đến quên trời quên đất.
Trong suốt quá trình, Hạ Mộc Ngôn bị anh ôm, đặt lên một kệ trang trí không mấy cao ở cửa.
Cô vô thức vội vàng ôm chặt lấy cổ anh, sợ mình ngã xuống.
Nụ hôn này triền miên kéo dài.
Vừa nãy Hạ Mộc Ngôn vẫn chưa cởi áo khoác, lúc này không biết là vì nóng hay vì bị hôn mà gò má ửng hồng.
Sự nũng nịu khi tỉnh táo còn quyến rũ hơn cả đêm qua, khiến cho trái tim anh càng rung động không thôi.
Lục Cẩn Phàm hôn lên gò má cô, khàn giọng dụ hoặc: “Ban nãy em có mua áo ngủ anh thích, đêm nay nhớ Lục nhé.”
Trong nháy mắt, vẻ mặt Hạ Mộc Ngôn trở nên lúng túng.
Hôm nay, lúc ở cửa hàng, nhân lúc Lục Cẩn Phàm không nhìn thấy, cô đã lén mua một bộ áo ngủ gợi cảm.
Thật ra kiểu dáng ấy cũng không tính là quá hở hang, nhưng trông rất mát mẻ.
Lúc ấy, cô nhất thời nổi hứng mua về, nhưng không ngờ anh lại nhìn thấy.
“Không được, đó là kiểu mùa hè.”
“Vậy em mua bây giờ là để dành cho năm sau hả?” Anh cười khúc khích bên môi cô, lại hôn thêm cái nữa.
“Ở nhà em có rất nhiều quần áo mua về sau đó quên Lục, có khi để cả hai năm.
Cái này chỉ để một năm cũng sẽ không…”