Yêu Muộn

Dịch: Thanh Dạ
Người đàn ông nhìn về phía cô bằng ánh mắt bình thản, lạnh lẽo, thoáng nhìn chẳng hề cảm thấy chút ấm áp nào. Nhưng, không biết có phải là ảo giác hay không, Diệp Giai ngưng lại cảm thấy trong ánh mắt lạnh nhạt đó đang ẩn chứa nỗi đau khổ và cô đơn.

Không biết tại sao, trong lòng cô lại có cảm giác cô và anh ta đang có cùng cảnh ngộ, do đó cô nở một nụ cười về phía anh ta, nhưng chỉ nhìn thấy anh ta cúi đầu tiếp tục uống rượu, cho nên cô không nhìn về phía đó nữa, rồi tự cười nhạo mình nghĩ quá nhiều.

Cô cúi đầu tiếp tục uống ly rượu BLUE LOVE (màu xanh mê hoặc) có mùi vị kỳ lạ, cố gắng đè nén những lo lắng, bất an, xấu hổ cùng nhục nhã trong lòng, lẳng lặng chờ Robert đến.

Vì muốn gom góp chi phí phẫu thuật kếch xù cho mẹ, Diệp Giai Ngưng biết được người đàn ông Robert ngoài bốn mươi quốc tịch Mỹ kinh doanh kim cương ở Nam Phi này từ bạn bè của chị Tống Diễm.

Sau khi Robert gặp mặt và nói chuyện với cô qua webcam liền sảng khoái đặt cọc hai mươi ngàn USD. Robert nói với cô, một trăm tám mươi ngàn USD còn lại ngày mai sẽ thanh toán sòng phẳng với cô.

Vì người mẹ chưa rõ sống chết của mình, cô buộc phải làm như vậy! Con người khi đối mặt với hiện thực không thể cúi đầu được!

Uống dòng rượu đắng chát BLUE LOVER (màu xanh mê hoặc) xuống, dần dần trong mùi vị đắng chát đó lại tản ra vị ngọt thanh. Diệp Giai Ngưng vô thức uống hơn nửa ly BLUE LOVER (màu xanh mê hoặc). Cô chợt cảm thấy trước mắt mình trống rỗng mờ ảo.

Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ màng nhìn xuyên qua ánh đèn mờ ảo trong quán bar. Trong lúc mơ màng, cô nhìn thấy một tên răng hô làm người khác ghê tởm.

Ồ! Robert đến rồi! Trái tim cô chợt thắt lại!


Cô buông ly rượu trong tay mình xuống, có chút phân vân đứng dậy, đi đến đón tiếp Robert.

Miệng Robert đầy mùi rượu, chứng tỏ ông ta uống không ít. Ông ta say mèm híp mắt lại, đứng đánh giá cô gái phương đông xinh đẹp Diệp Giai Ngưng bằng đôi mắt ngạc nhiên!

Chỉ nhìn thấy trên người cô mặc bộ sườn xám không tay màu tím có hoa văn hình hoa sen, đây chính là vẻ đẹp và sự huyền bí chỉ có ở người phụ nữ phương Đông.

Nhưng, cách ăn mặc này lại không hòa hợp với gương mặt được trang điểm thật đậm của cô. Cô trang điểm cho gương mặt mình theo kiểu vẽ mắt khói đen, giống y như lần đầu gặp nhau trên webcam.

Mặc dù không nhìn thấy được gương mặt thật của cô bên dưới lớp trang điểm đó, nhưng trong ánh mắt ngỡ ngàng của Robert mà nói, cô cũng đủ quyến rũ rồi. Có lẽ do cô vừa mới uống rượu, nên ánh mắt của cô trở nên mơ màng, hai má đỏ ửng, làm cho người khác nhìn vào càng thấy hấp dẫn hơn.

Robert tính chào cô một tiếng, nhưng do cô căng thẳng quá mức nên đứng không vững, lảo đảo ngã xuống đất.

Ông ta vội vàng bước đến, vừa đỡ lấy eo của người đẹp, vừa mỉm cười chào hỏi bằng tiếng Anh với cô: “Hi, baby, em còn nhiệt tình hơn tôi tưởng nha!”

Ông ta vừa ôm lấy người của Diệp Giai Ngưng, hai bàn tay lại càn rỡ mà bóp mạnh eo cô một cái, sau đó mò mẫm lên phía trên.

Lúc Diệp Giai Ngưng còn trong trạng thái không tỉnh táo thì đột nhiên cô cảm thấy có một đôi tay đang tập kích trên người mình, vì thế cô vội vàng dùng sức đẩy đôi tay đó ra, lễ phép nói tiếng cảm ơn: “Ngài Robert à, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, tôi suýt chút nữa đã gây nên chuyện đáng xấu hổ rồi. Tôi rất cảm ơn vì ngài đã đỡ lấy tôi.”


“Người đẹp à, em không cần khách sáo vậy đâu.” Mùi rượu nồng nặc từ miệng của Robert phả vào mặt của Diệp Giai Ngưng. Hai bàn tay của ông ta thưởng thức đường cong tuyệt vời của cô, ông ta có chút gấp gáp dìu Diệp Giai Ngưng ngồi xuống chiếc ghế bên quầy bar, túm lấy Diệp Giai Ngưng trong đang say mèm, rồi ôm cô vào lòng.

Tuy Diệp Giai Ngưng đã trưởng thành, nhưng cô chưa bao giờ thân thiết với một người khác phái như vậy. Cho dù cô từng hẹn hò với Nam Hạo gần hai năm, nhưng cô vẫn luôn giữ khoảng cách nhất định với anh ấy.

Cô sợ chọc Robert giận, làm thất bại cuộc mua bán liên quan đến vận mệnh của mẹ, cho nên cô không dám cố hết sức giãy mạnh ra khỏi sự khống chế của ông ta, mà chỉ khẽ vặn vẹo cơ thể mình, hòng thoát khỏi cái ôm của ông ta, để giữ một khoảng cách nhất định.

“Oh, em thích uống BLUE LOVER sao?” Robert nhìn về phía chất lỏng màu xanh còn sót lại trong ly rượu đang đặt trước mặt Diệp Giai Ngưng, cúi đầu có hơi đăm chiêu nhìn người đẹp đang giãy nhẹ trong lòng. Người đã uống loại rượu này, còn giả vờ tỏ ra cao quý, đúng là chuyện vô cùng nực cười mà.

Ông ta buông lỏng hai tay đang ôm chặt Diệp Giai Ngưng, gọi bartender pha thêm một ly BLUE LOVER giống như vậy. Hai người cùng uống BLUE LOVER mới thú vị chứ. Ông ta cảm thấy vô cùng thích thú khi nghĩ vậy.

Mà Diệp Giai Ngưng đương nhiên không biết được những suy nghĩ trong lòng Robert, thừa lúc Robert đang thả lỏng cánh tay ôm lấy mình, cô bèn giãy nhẹ thoát khỏi nó.

Cô thầm đánh giá Robert trong lòng, ông ta mặc dù uống nhiều rượu, nhưng âu phục vẫn thẳng thớm, đó cũng là cách ăn mặc của các quý ông trong xã hội thượng lưu. Dần dần cô cũng an tâm hơn, im lặng ngồi một chỗ, đầu suy nghĩ thật nhanh, định tìm một vài đề tài để nói chuyện.

Bartender đưa cho Robert một ly BLUE LOVER khác, ông ta vội vàng uống một hơi.

Có lẽ tối nay ông ta uống hơi nhiều, đã vậy còn pha lẫn nhiều loại rượu với nhau, cho nên khi BLUE LOVER vừa vào đến bụng, chưa được bao lâu, thì đầu óc đã bắt đầu choáng váng. Vì thế mới nhìn người đẹp phương Đông đang thẹn thùng trước mắt từ một thành hai nhỉ?


Ông ta cười hi hi, đưa hai tay ra, muốn ôm trọn hai người đẹp bé bỏng bên trái và bên phải vào trong lòng. Ông ta bắt được Diệp Giai Ngưng, thì muốn sáp ngay cái miệng hô nồng nặc mùi rượu đến miệng cô.

Khi Diệp Giai Ngưng vẫn còn vắt óc suy nghĩ thì bất chợt cảm thấy có một sức mạnh túm lấy kéo người qua, sáp cái miệng hô hôi thối đến gần cô.

Lúc cái miệng hô hôi thối đó sáp đến, trong lòng cô cảm thấy ghê tởm, do đó cô bèn quay đầu qua phải theo bản năng. Vì vậy cái miệng hô hôi thối kia chỉ chạm được đến búi tóc đen nhánh của cô, làm cho cây trâm cổ điển có hình bướm của cô lung lay như sắp rớt xuống.

Cây trâm hình bướm lung lay, hấp dẫn đôi mắt của Robert. Ông ta giữ chặt cô, sáp cái miệng hô lại lần nữa, tỏ thái độ quyết phải làm cho bằng được.

Trong lòng Diệp Giai Ngưng hốt hoảng, mặc kệ những suy nghĩ trong đầu, cô cúi nhanh đầu xuống, dùng hết sức cắn một cái thật mạnh vào tay ông ta.

Robert bất ngờ bị cắn một cái, bèn buông tay ra, sau đó dùng sức tát hai cái vào mặt cô. Bốp! Bốp!

“SHIT, cô giả vời cao quý gì chứ!” Hai mắt say mèm của ông ta mở to, hé cái miệng hô ra, phun nước bọt về phía cô, nói với vẻ căm tức.

Khi cảm giác được hai má bắt đầu đau rát, Diệp Giai Ngưng mới có chút tỉnh tảo. Cô ngẩn người trong giây lát, nhìn thấy Robert đang nổi giận đùng đùng, trong chốc lát cô không biết nên làm thế nào.

Robert đè nén cơn giận xuống, sáp cái miệng hô hôi thối đến người cô lần nữa, Diệp Giai Ngưng không đè nén được sự ghê tởm tuông ra trong lòng, cô lại vô thức nghiêng đầu qua một bên. Hành động vô thức này của cô, lại chọc Robert nổi giận lần nữa.

Người đẹp ở trước mắt làm cho ông ta thèm nhỏ dãi, nhưng chỉ có thể nhìn, không thể hôn, khiến ông ta điên tiết lên. Thế nên ông ta tiện tay cầm ly rượu trên quầy, hắt nước vào mặt cô, nói với giọng dữ tợn: “Mượn lời người Trung Quốc mấy cô hay nói, cô có thái độ như vậy chính là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt chứ gì.”


Có một nỗi sợ hãi ập sâu vào lòng Diệp Giai ngưng, không lẽ cô gặp phải kẻ biến thái rồi sao? Không, không, không thể nào, lúc gặp nhau trên webcam, cô đã điều tra rõ về Robert rồi mà, mặc dù tuổi tác của ông ta có hơi lớn, nhưng cách nói chuyện vẫn thể hiện rõ mình là người có học thức. Nếu không, cô làm sao có thể nhận lời chứ.

Còn người đàn ông tên Robert kia, dường như lúc này đây ông ta đã thay đổi thành một người khác, ông ta mở trừng đôi mắt màu xanh chằng chịt tơ máu, nhe cái miệng hô hôi thối ra, nhìn giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

Diệp Giai Ngưng khiếp sợ vô cùng! Cô nhìn trái nhìn phải, định cầu cứu những người xung quanh. Nhưng, cô đã bị đẩy vào một góc, xung quanh hầu như chẳng có ai, chỉ có duy nhất một người đàn ông tóc đen ngồi gần lối ra vào.

Robert tiến đến gần, ánh mắt hung tợn, miệng nở nụ cười ác độc, còn nói ríu rít: “Chậc chậc chậc, người đẹp bé bỏng à, em cứ kêu lên đi, ở đây không ai rãnh rỗi lo chuyện bao đồng đâu.”

Đôi mắt xanh ti hí của ông ta dừng lại nơi đang nhô cao và phập phồng lên xuống trên chiếc sườn xám màu tím của cô.

Do chịu ảnh hưởng mạnh từ cồn, do ảo giác mà BLUE LOVER mang đến, lý trí của ông ta đã bị ném đi từ lâu rồi, chỉ còn lại dáng người tuyệt đẹp của người phụ nữ phương Đông bé bỏng không ngừng lắc lư trước mắt ông ta.

Sự sợ hãi trong lòng Diệp Giai Ngưng giờ đây đã biến thành sự hoảng sợ khi bị ông ta nhìn chằm chằm không chút e dè, lúc này cô chỉ ước gì mình có thể lập tức thoát khỏi đây. Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, cô lập tức quay đầu chạy về phía cửa. Nhưng cô không ngờ, giày cao gót đột nhiên bị gãy, cả người cô ngã nhào về phía người đàn ông tóc đen đang ngồi một mình ở chỗ gần lối ra vào.

Cú ngã này xảy ra trong chớp mắt, làm cho cô giật nảy mình, như vừa bừng tỉnh sau giấc mộng. Nỗi sợ hãi, hối hận cùng xót xa ùa đến, trộn lẫn trong lòng cô.

Nếu làm mích lòng Robert, vậy tiền phẫu thuật cho mẹ phải làm sao đây?

Người đàn ông tóc đen ngồi uống rượu một mình ở gần lối ra vào ngỡ ngàng đỡ lấy một cơ thể ấm áp, mềm mại bất ngờ nhào đến, lồng ngực lại bị một thứ sắc nhọn nào đó đâm trúng, có hơi đau.

Đôi mắt vô cùng lạnh lùng của anh ta, nhìn về phía người con gái chủ động nhào vào trong lòng mình. Đến khi anh ta nhìn rõ gương mặt và quần áo của người con gái trong lòng, thì dáng vẻ yêu kiều màu tím vốn có trong đêm nay của cô gái đó đã biến mất, thay vào đó chính là cái nhìn không hề che giấu sự khinh thường và chán ghét.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận