Một ngày mùa hè tháng sáu, khi mà ánh mặt trời chói chang vẫn còn đang ngự trị khá xa mặt đất khiến không khí thành phố Sài Gòn càng nóng cũng là lúc Nha Bảo dắt xe đi học về.
Bấm khóa mũ bảo hiểm xong, Nha Bảo quay đầu tìm nhỏ Bích Ngọc. Thì ra nhỏ bạn của cô vẫn còn đang lăn tăn với mấy đứa trong lớp về cái vụ băng bó cấp cứu khi nãy.
- Ngọc! Mày có nhanh lên không? - Nha Bảo lên tiếng thúc Bích Ngọc.
- Ừ! Tao ra liền. - Bích Ngọc vội vàng vẫy tay tạm biết mấy đứa bạn, ba chân bốn cẳng chạy nhanh như bay ra xe.
- Làm cái gì mà còn chưa leo lên? - Nha Bảo chau mày, quay lại nhìn nhỏ bạn.
- Từ từ đã mày, tao xắn cái ống quần đã, ai kêu ông thầy phát cho tao bộ đồ số bốn làm gì, mặc rộng thí mồ. - Bích Ngọc nhăn nhó.
Nhìn bộ dạng Bích Ngọc lúi cúi xắn hai ông quần bộ đội khiến Nha Bảo không khỏi bật cười. Cũng phải thôi, mấy đưa sinh viên năm hai như cô đang phải học quân sự một tháng trời dưới tiết trời nóng nực của mùa hè, đã vậy quần áo bộ đội lại rất dày. Đứa nào may mắn thì phát trúng bộ mặc vừa, còn không thì rộng thùng thình, mặc vào y chang như mấy cái móc áo treo đồ vậy đó.
Cho xe chạy chầm chậm rời khỏi khu tập quân sự, Nha Bảo chăm chú lái xe, đoạn đường mà cô và Bích Ngọc phải vượt qua để về nhà là 12km từ trung tâm quân sự quận mười hai đến bến xe miền đông.
Vừa tăng ga để lên hết đoạn dốc cầu vượt Quang Trung, Nha Bảo đã mỉm cười, đón lấy gió mát khẽ lọt vào người thông qua bộ đồ bộ đội. Một chút mát mẻ khiến tâm trạng cô dịu hẳn, mắt ngó xung quanh. Xe bắt đầu xuống dốc, Nha Bảo thấy phía trước là một dáng người với tấm lưng rộng. Hắn ta đang mặc chiếc áo sơ mi sọc xanh da trời nhạt, chiếc quần tây màu xanh đen ôm gọn đôi chân dài, ống quần bị gió thổi bần bật, phía dưới là đôi giày tây màu đen. Khẽ nhích ga lên một xíu, xe của cô đã ngang hàng với đối phương. “Ôi trời! Đẹp trai dã man!” Cô thầm kêu trong bụng. Chạy song song với xe của cô lúc này là một chàng trai đeo kính không gọng, gương mặt trắng, da không hề có một cái mụn, đôi môi đang khẽ mỉm cười, chắc hắn ta đang nghĩ cái gì đó rất vui trong lòng. Liếc mắt xuống phía dưới thấy chiếc cặp táp nằm ngay ngắn bị kẹp chặt trong bộ bảo vệ xe bằng inox, Nha Bảo mỉm cười thầm đoán chắc tên này là dân văn phòng, đang tan ca về nhà.
Xe đã qua khỏi đối tượng, lúc này Nha Bảo mới xoay nhẹ đầu, nói lớn vọng ra sau:
- Ngọc! Có anh chàng này đẹp trai lắm nè, xem không?
- Đâu? Đâu? - Tiếng nhỏ Ngọc vút cao, mắt láo liên.
- Nè! Cái người đằng sau mình đó, mặc sơ mi xanh. - Vừa nói Nha Bảo vừa bỏ tay ga ra, chỉ vào chiếc gương chiếu hậu bên phải, gõ gõ vào hình ảnh của anh chàng ban nãy đang xuất hiện trong gương.
Nhanh như chớp, Bích Ngọc ngoái đầu lại, ánh mắt hám trai quét một đường bao quát tổng thể anh chàng phía sau, rồi quay lại nói với lên với Nha Bảo, giọng phấn khích:
- Trời ơi! Đẹp trai quá đi! Con này, lái xe mà còn địa hàng nha!
- Hắc hắc… Tại vô tình tao quay sang nên mới thấy. - Nha Bảo cười híp mắt.
Trong lúc hai cô đang tí ta tí tớn vui sướng thì anh chàng mặc áo sơ mi xanh dường như cũng cảm thấy hai cô bé bộ đội đang bàn luận về mình. Anh tăng ga, chạy lên ngang bằng với hai cô bé rồi quay sang nói:
- Hai cô “bộ đội”, đi cẩn thận nha! - Không quên kèm theo một nụ cười thật duyên chết người, rồi tăng ga chạy thẳng.
- Á! - Hai cô “bộ đội” cùng đồng thanh - Dã man!
- Không lẽ để hắn ta thoát vậy sao? - Bích Ngọc phấn khích, vỗ vỗ hông Nha Bảo.
- Tao sẽ rượt lên ngang bằng, mày quay sang nói “Anh cũng đi cẩn thận nhé”! - Nha Bảo vừa nói vừa tăng ga chạy rượt theo.
Lúc này đã là giờ tan tầm, xe cộ trên đường Quang Trung bắt đầu đông hơn. Nha Bảo đã cho xe chạy với vận tốc 50km/h mà vẫn chưa đuổi kịp áo sơ mi xanh. Quả thực vận tốc này khá là bình thường với Nha Bảo, vì mỗi lần dậy muộn cô đều phóng vèo vèo trên chiếc xe wave của mình tới trường với vận tốc kinh hồn hơn thế. Vừa tập trung nhìn theo áo sơ mi xanh, vừa lo luồn lách vượt qua những chiếc xe trước mặt, Nha Bảo mím chặt môi.
Chạy hết cả đoạn đường Quang Trung, vòng qua vòng xoay ngã năm mà lòng Nha Bảo như lửa đốt, sợ anh chàng rẽ sang hướng khác, phía sau thì Bích Ngọc cũng hồi hộp nắm chặt ba-ga. Vừa hay anh chàng cũng rẽ vào đường Nguyễn Văn Nghi, ánh mắt Nha Bảo thoáng nét vui, quyết định phải rượt được hắn trước khi rẽ vào Nguyên Hồng, cô cho xe chạy lấn làn, vừa chạy vừa bật đèn tín hiệu. Trời không phụ lòng người, cuối cùng cô cũng ngang bằng anh chàng ngay chợ Gò Vấp, nhanh như chớp Bích Ngọc quay đầu sang, nói như hét vội:
- Anh cũng đi cẩn thận nha!
Đáp trả cho lời nói của Bích Ngọc là nụ cười duyên chết người của hắn ta. Anh chàng này quả thật có tài làm trái tim con gái rung rinh mà.
Hai chiếc xe rẽ vào hai con đường khác nhau, Nha Bảo và Bích Ngọc cười lớn, không ngờ hai con nhóc sinh viên các cô lại có gan rượt một anh chàng đẹp trai giữa lòng đường phố Sài Gòn trong giờ cao điểm, lại còn cả gan lấn làn, chạy tốc độ à không sợ công an phạt, bình thường như thế thì tim của hai cô nàng chắc cũng rớt ra ngoài mất rồi.
Tối về, nằm vắt tay lên trán, miệng Nha Bảo nở một nụ cười nhớ lại chuyện rượt trai hồi chiều, bất chợt cô chụp lấy điện thoại, soạn một tin nhắn thật nhanh rồi gửi cho Bích Ngọc.
“Không được, tao phải truy ra hắn ta là ai mới được, thật tò mò quá”
“Sao mày tìm được?” - Bích Ngọc nhắn lại ngay lập tức.
“Yahoo” - Nha Bảo trả lời nhanh chóng rồi bò ra khỏi giường, đi lại bàn, bật máy tính lên.
Vừa vào yahoo đã thấy status của Bích Ngọc - “Rượt trai đẹp” kèm theo cái mặt cười nham nhở, hẳn là nhỏ bạn của cô cũng đang rất phấn khích về anh chàng áo sơ mi xanh.
Ngay lập tức Nha Bảo bắt tay vào việc soạn một tin nhắn cho tất cả các thành viên trong danh sách bạn bè:
“Chào các bạn, tình hình là chiều hôm nay, sau khi tạm biệt các “cô chú bộ đội” và bỏ lại đằng sau “chiến trường” trái cây đã được thu dọn sạch sẽ, tớ và Bích Ngọc đã bắt gặp một áo sơ mi xanh cực kì đẹp trai với nụ cười khiến cho trái tim bao cô gái, chị gái và cả bé gái cũng phải lỗi nhịp. Và vì anh ấy đã có màn chào hỏi nhưng do thời gian gấp gáp không kịp hỏi thăm danh tánh, tớ chỉ nhớ là anh ấy đi xe wave biển số 3902. Vì thế, một cơ hội mong manh muốn biết được quý danh, tớ xin mạo muội gửi tin nhắn này đi, rất mong các bạn chuyển tiếp đi trong danh sách bạn bè, mong tìm được Áo sơ mi xanh. Thân!”
Sau khi bấm gửi cho tất cả bạn bè trong danh sách, lập tức màn hình máy tính của Nha Bảo bị rung lên bần bật vì một đống khung chat nhảy vào với đại loại tin như thế này:
“Con khỉ, invi hả, xấu, hám trai, ta đã gởi đi”
“Đã gởi, chúc may mắn”
“Đẹp thiệt không mày?”
Bla bla…
Nha Bảo không trả lời, lặng lẽ mỉm cười, rồi thoát nick, tắt máy.
Sáng hôm nay, vừa đăng nhập vào yahoo, màn hình của cô đã bị khủng bổ bởi hơn một trăm tin nhắn offline. Cẩn thận lọc từng tin nhắn, cuối cùng cũng không tìm ra, Nha Bảo tiu ngỉu, cũng phải, làm gì có chuyện dễ dàng thế.
Thời gian cứ thế trôi đi.
Hai năm trôi qua như một cái nháy mắt.
Hai năm sau, Nha Bảo lúc này đã tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại khá chuyên ngành quản trị kinh doanh, nhưng thời buổi khủng hoảng kinh tế như hiện nay thì công việc hiện tại của cô cũng chỉ là một nhân viên phục vụ bàn.
Quán café nơi cô làm việc nằm ở tầng hầm thứ ba của trung tâm thương mại lớn bậc nhất Sài Gòn. Mỗi ngày khi tới làm việc, cô đều mang nụ cười thật tươi, cố gắng làm hài lòng khách hàng và trở về nhà ngủ một giấc thật say sau tám tiếng làm việc.
Hôm nay, khi cô bắt tay vào ca làm việc là ba giờ chiều, mỉm cười nhìn mình trong gương lần cuối rồi đẩy cửa bước ra khỏi khu vực tủ đồ, cô nhận khu vực được bàn giao từ đồng nghiệp ca sáng. Sau khi nhận bàn giao xong, cô xoay người về phía quầy thu ngân, lấy tập captain order rồi chạy sang đọc bảng cancel offer.
Hôm nay là thứ bảy nên quán khá đông khách, loay hoay mãi cũng đã làm được bốn tiếng, bụng cô bắt đầu kêu gào, nháy mắt với Hoàng đồng nghiệp đang đứng khu bên cạnh, cô nói:
- Ê! Trông hộ giúp xíu nha, Bảo lên Tous le Jours mua cái bánh mì chống đói, chưa Bill bàn nào nha.
- Ok! Đi đi. - Hoàng ra hiệu.
Nhanh chóng đi lại cầu thang cuốn lên tầng trên, Nha Bảo đi lại tiệm bánh mì, mua nhanh rồi vừa đi vừa ăn, vì khách hôm nay khá đông nên cô cũng chỉ tranh thủ ăn thật nhanh rồi về, xuống tới quán thì cái bánh mì đã bị cô tiêu diệt sạch. Đang tranh thủ uống nước thì cô thấy vị khách ngồi khu vực của cô đứng dậy đi, ngay lập tức Nha Bảo chạy lại phía quầy thu ngân hỏi gấp:
- Shier! Bàn B5 bill chưa?
- Chưa. - Mặt chị Ánh thu ngân tái mét, trả lời cô ngay lập tức, thao tác nhanh chưa từng thấy trên mặt máy tính tiền. – Bốn trăm bảy ba ngàn đó.
- Chị nói tụi nó xem khu giùm em. - Nhanh như chớp Nha Bảo phóng theo người khách vừa rởi khỏi quán. Vị khách nam đi thong thả qua quán Shabu Kichoo, đi về phía cầu thang cuốn xuống tầng dưới, cô vội vàng đi giữ khoảng cách, đầu óc phát sinh nhiều suy nghĩ là chạy bàn hay đi wc?
Trả lời cho suy nghĩ của cô, vị khách đi đi về phía WC của tầng, cô nhanh như chớp mở cửa wc nữ, chắn một chân ngăn cho cửa không đóng, lách người vào rồi quay lại đứng quan sát cửa wc nam. Thấy hành động của mình khiến mấy cô lao công đang dọn dẹp phòng vệ sinh nhìn, khách đi wc nữ cũng nhìn, khách đi wc nam cũng nhìn, cô cũng hơi ngại, nhưng vì cái số tiền trên hóa đơn kia, cô cắn răng, im lặng quan sát. Như thấy được vẻ mặt lo lắng của cô, một cô lao công đứng gần cô hỏi:
- Có chuyện gì vậy bé?
- Dạ, khách chưa trả tiền cô, mà nãy giờ con chưa thấy ra. - Nha Bảo thành thực trả lời.
- Thế mặc áo gì, để cô xem cho. - Cô lao công đề nghị.
- Dạ quần jean xanh, áo thun sọc đỏ xám. - Nha Bảo trả lời nhanh rồi nhìn theo dáng cô lao công đi vào wc nam.
- Còn trong đó đó, yên tâm. - Cô lao công đi ra.
- Dạ, con cảm ơn. - Nha Bảo mím môi.
Vừa hay là vị khách đó cũng đi ra, Nha Bảo nhanh chóng rời khỏi vị trí nấp, bám theo sau. Haizz, Nha Bảo thở dài, không ngờ vị khách này đi thẳng xuống tầng hầm tiếp theo, rõ ràng là chạy bàn mà, cô nghiến răng. Hả?! Không phải đi xe máy, xuống tầng tiếp theo nữa, cô thật sự nổi điên mà, nắm chặt tay vịn cầu thang cuốn, theo vị khách nam xuống tầng hầm dành cho xe ô tô, Nha Bảo hít hơi, trưng ra nụ cười:
- Dạ, anh ơi, anh chưa thanh toán tiền nước ạ!
Vị khách nam giật mình quay lại, nhướng mày ngạc nhiên nhìn cô, trả lời rất trơn tru:
- Ủa, vợ anh chưa thanh toán à?
- Dạ chưa ạ! - Nha Bảo vẫn mỉm cười, nhưng trong lòng đã thầm rủa “đi xe ô tô mà còn chạy bàn, ta hận, ta hận”.
- Đợi anh chút! - Vị khách nam nhanh chóng rút chiếc iphone trong túi ra, bấm nút thực hiện cuộc gọi, mặt không khỏi vẻ bực mình - Alo! Em à, em chưa trả tiền café hả? ... Uhm, rồi, thiệt là! - Vị khách nhanh chóng cất điện thoại vào túi quần, tay rút ví, vui vẻ cười - Xin lỗi em nha, anh cứ tưởng vợ anh trả tiền rồi, bao nhiêu vậy em?
- Dạ, Bốn trăm bảy mươi ba ngàn ạ. - Nha Bảo mỉm cười.
- Ok! - Vị khách nhanh chóng rút tờ năm trăm ngàn đưa cô.
- Dạ, em cảm ơn, hẹn gặp lại anh. - Nha Bảo mỉm cười lần nữa, cúi đầu, đưa hai tay nhận tiền, rồi quay người đi thẳng. “Hừm! Đi xe sang mà còn dở chiêu chạy bàn, miễn thối nhé.”
Rồi cô quay lại thang cuốn đi lên tầng, về tới chỗ thu ngân, cô nhanh chóng đưa tiền vào quầy, thở phào nhẹ nhõm, cũng may là bắt được, không là cô phải đền nguyên bàn.
- Sao rồi? Bắt được không chị? - Bé Hạnh vừa bỏ tiền tip vào thùng vừa lo lắng nhìn cô.
- Bắt được, đi ô tô mới ghê chứ, vợ thì kêu chồng, chồng thì kêu vợ trả, bó tay. - Nha Bảo nhanh chóng nói rồi rời khỏi quầy, đi về phía khu vực, tiếp tục làm việc.
Cuối ngày, tan ca, cô chạy xe về nhà, vừa đi vừa nghĩ tới sự cố lúc nãy, lòng thầm tức, lương phục vụ của cô chẳng đáng là bao, tháng nào mà cũng đền nhiêu đó chỉ vì khách uống nước không trả tiền, chắc cô nhịn đói nguyên tháng quá. Rồi cô lại nghĩ đến cảnh đời của mình, lại thở dài, rải đơn và phỏng vấn bao nhiêu chỗ, rốt cuộc cũng chưa chỗ nào nhận cô hết.
Về tới nhà, Nha Bảo tắm rửa thay đồ, trải cái nệm rồi nằm ườn ra, duỗi thẳng tay chân, bẻ cái cổ kêu răn rắc, mấy đốt xương của cô cuối cùng cũng được nghỉ ngơi. Xoay người với tay bấm nút khởi động chiếc máy tính, cô đăng nhập vào yahoo và facebook. Lướt web một hồi, Nha Bảo thoát, rồi mở file tài liệu của cô ra, tiếp tục công việc soạn thảo.
Thật ra Nha Bảo rất hứng thú với ngành marketing, nhưng chuyên ngành của cô lại không liên quan mấy đến ngành này. Rồi từ những lần đi làm thêm cho các quán café, cô nảy ra ý định viết nên một số kịch bản lãng mạn dành cho các cặp tình nhân, mục đích muốn mở một công ty tạo nên những kỉ niệm đáng nhớ.