Thứ bảy, ngày nghỉ huy hoàng sau một tuần làm việc, tất nhiên Nha Bảo ngủ thẳng cẳng.
Tận cho tới khi không khí trong phòng trọ vô cùng nóng bức, tiếng mái tôn kêu răng rắc vì nhiệt độ quá nóng mà co giãn, Nha Bảo vẫn chưa mở mắt. Cho đến khi bầu không khí hừng hực được xoa dịu bằng cơn mưa rào xuống mái tôn kêu ầm ầm thì Nha Bảo lúc này mới vươn vai, mở to mắt nhìn trần nhà.
- A! Ngủ một giấc thật đã quá!
Vác cái bụng rỗng ra khỏi phòng trọ, Nha Bảo quyết định đi mua mì gói. Đang chuẩn bị khóa cửa phòng thì chuông điện thoại reo vang, Nha Bảo nhíu mày nhìn điện thoại, hôm nay cuối tuần mà sếp phó còn gọi điện, tuy là nghĩ thế nhưng Nha Bảo vẫn nhấn nút bắt máy.
- Em nghe chị Lan!
- Em đang làm gì đó? - Tiếng Ngọc Lan pha lẫn tiếng ồn ào xung quanh phát ra trong điện thoại.
- Em đang chuẩn bị đi mua đồ. - Nha Bảo nghiêng đầu, kẹp điện thoại giữa vai phải và tai phải, hai tay bấm ổ khóa cửa phòng.
- Ồ! Vậy đúng lúc chị cũng đang đi sắm đồ, em ở đâu, chị chạy qua hai chị em mình đi dạo phố.
- Em…!
- Nhanh, nói địa chỉ, chị qua liền!
- Dạ!
Nhìn điện thoại báo kết thúc cuộc gọi, Nha Bảo ngẩng người, đúng là sếp, thao tác nhanh gọn thật, em là đi ra chợ mua đồ ăn chứ có đi sắm quần áo đâu!
Mười lăm phút sau, Nha Bảo đã yên vị sau xe của Ngọc Lan, hai chị em chở nhau đi lòng vòng mấy cửa hàng thời trang.
Váy, áo, quần, giày… sau ba tiếng, hai tay Ngọc Lan là cả một mớ túi lớn túi nhỏ, còn Nha Bảo thì trống trơn. Quả thật, hình như Nha Bảo không phải tín đồ thời trang, đứng bên cạnh nghe Ngọc Lan nhận xét, bình phẩm quần áo mà Nha Bảo chỉ biết im lặng gật đầu, tự hứa với lòng phải thêm việc đọc tạp chí thời trang vào danh mục việc làm mỗi tối khi lướt web.
- Em đói chưa, cũng tối rồi, hai chị em mình đi nhà hàng ăn gì đó đi. - Ngọc Lan quay sang nhìn Nha Bảo sau khi cô đã móc hết mớ túi xách lên xe.
- Quán ăn bình dân thôi chị, nhà hàng sang trọng quá. - Nha Bảo xua tay.
- Đi đi, có người khao mình mà. - Ngọc Lan cười bí hiểm.
Nha Bảo xoay vòng hai con mắt, có người khao, mình thì đang đói bụng, thôi thì bấm khóa mũ bảo hiểm, leo lên xe và đi ăn nhà hàng thôi nào!
Đứng trước Wind Longue, mắt mở to nhìn tấm bảng hiệu, Nha Bảo nuốt nước miếng, chân đã bắt đầu muốn bước thụt lùi. Cứ nghĩ đến cảnh tượng bầu không khí đầy mùi cồn, thuốc lá, tiếng nhạc công suất lớn dội vào tai, bao nhiêu con người lắc lư nhảy múa, mỗi lần muốn nói chuyện là phải hét vào tai nhau khiến Nha Bảo nổi da gà. Đi ăn tối mà như thế này thì thà mình nằm nhà húp mì tôm còn hơn, mồ hôi chảy hai bên mang tai, Nha Bảo khịt mũi.
- Vào đi em. - Ngọc Lan nắm tay Nha Bảo, toan kéo đi vào trong.
Nha Bảo vội vàng đưa tay còn lại bắt lấy tay Ngọc Lan khiến cô khựng lại, ngoái đầu lại nhìn Nha Bảo. Lông mày nhướng lên, hất cằm, ý Ngọc Lan muốn hỏi Nha Bảo có việc gì?
Nha Bảo bặm môi, suy nghĩ thật nhanh, không lẽ bây giờ nói đau bụng, muốn về nhà nghỉ ngơi. Nhanh như chớp, Nha Bảo chau mày, miệng bắt đầu mếu, tay phải hạ dần xuống phía bụng, chân bắt đầu khụy xuống. Hiểu được ý đồ của Nha Bảo, Ngọc Lan mỉm cười nhếch khóe môi, mắt nheo lại, xoay người, nắm thật chặt tay Nha Bảo kéo vào trong.
Năm phút sau, môi Nha Bảo vẫn chưa đóng lại được, tất nhiên là cô đang bị đơ ra, hóa ra đây là một nơi khá yên tĩnh, nhạc nhẹ du dương, bàn ghế bố trí rộng rãi thoải mái, ánh đèn màu vàng nhẹ nhàng phủ khắp không gian, chẳng khác gì nơi để nghĩ ngơi sau ngày làm việc mệt mỏi. Đúng! Đây mơi chính là nơi thích hợp cho việc thả lỏng cơ thể với âm nhạc và thức uống, nhưng mà mình tới đây để ăn tối mà, Nha Bảo cười méo xẹo.
Nụ cười trên môi Nha Bảo còn khó coi hơn nữa khi cô thấy hai vị khách mà Ngọc Lan nói đến chính là Khánh Toàn và Vũ Huy.
Chậm chạp ngồi xuống một khoảng cách theo Nha Bảo là an toàn bên phải Vũ Huy, Nha Bảo cười cười cầm cuốn menu săm soi.
- Bảo, cứ ăn uống tự nhiên nha em. - Khánh Toàn lên tiếng động viên - Hôm nay, Vũ Huy mời nên em đừng ngại.
- Dạ! - Nha Bảo cúi đầu xuống, tiếp tục chiêm nghiệm từng trang menu.
Cũng may là nơi này có nhiều đồ ăn, nào mà mỳ ý, sandwich, salad… “Đã bỏ công sức vào đây mà lại không phải trả tiền, thôi thì cứ gọi ăn cho sướng miệng, nếu được thì ăn cho ví tiền hắn ta bay sạch sành sanh đi, haha”, Nha Bảo mỉm cười với cái ý nghĩ xấu xa của mình, “chà chà, món nào mắc mắc đây ta!”
- Nha Bảo, gọi gì ăn đi em, chị ăn tuna sandwich với blue ocean. - Ngọc Lan gấp cuốn menu lại bỏ trên bàn, với tay lấy miếng táo cắn ngon lành.
- Phục vụ, cho mình một cob salad, một spaghetti carbonara, một ép táo ít đá, một tuna sandwich với blue ocean. - Nha Bảo đóng cuốn menu lại, nở nụ cười thật duyên.
- Ăn cũng ít quá ha. - Vũ Huy lắc đầu, rót rượu vào ly.
Nhìn chai XO cứ vơi dần trong tay Vũ Huy, Nha Bảo xót xa như thể tiền từ ví cô nàng bay đi vậy.
Vũ Huy rót rượu xong, anh đẩy sang phía Nha Bảo một ly, rồi nâng ly của mình lên cụng với Khánh Toàn.
- Tôi không biết uống! - Nha Bảo đẩy ly rượu về phía Vũ Huy.
Vũ Huy khẽ nhếch môi cười, tay phải đặt ly rượu vừa uống xong xuống bàn, rồi đan hai tay lại với nhau, anh quay sang nhìn Nha Bảo rồi nói:
- Khi nãy tôi thấy cô cứ nhìn chằm chằm lúc tôi rót rượu, trong đầu tôi nảy ra hai phán đoán, một là cô muốn uống rượu, tôi là chủ tiệc sẽ mời cô một ly!
- Vậy phán đoán này đã sai! - Nha Bảo nhoẻn miệng cười.
- Điều đó chứng tỏ phán đoán thứ hai của tôi đúng! - Vũ Huy cười lớn, tay phải đưa lên sờ cằm, nét cười rất đểu không thể tả.
Khánh Toàn và Ngọc Lan nhìn nhau, không hẹn mà cùng nháy mắt và cười đầy ẩn ý.
Nha Bảo chau mày, khẽ mở môi muốn nói gì đó nhưng người phục vụ mang đồ ăn lên khiến cô khựng lại.
Lúc ra về, Ngọc Lan nhanh chóng nở nụ cười nắm lấy tay Khánh Toàn nũng nịu:
- Ông xã, em muốn anh chở!
- Vậy, Huy, cậu đưa Nha Bảo về nha? - Khánh Toàn nhìn Vũ Huy chờ đợi.
Vũ Huy gật đầu, sau đó đi nhận chìa khóa từ tay bảo vệ, toan tiền về phía xe của mình nhưng bị tiếng nói của Nha Bảo ngăn lại:
- Em tự về được ạ!
- Vớ vẩn cái con bé này, em đi về khuya một mình không tốt. - Ngọc Lan nhanh chóng đẩy Nha Bảo về phía Vũ Huy - Anh Huy giúp em nhé!
Ngồi trong xe ô tô của Vũ Huy, Nha Bảo giữ im lặng, mắt ngó ngoài cửa sổ, những ngồi nhà hai bên đường cứ lùi dần về phía sau.
Vũ Huy cũng trầm mặc, anh tập trung hoàn toàn vào việc lái xe, tiếng nhạc piano réo rắt bao trùm không gian.
- Khi nãy, phán đoán thứ hai của anh là gì? - Nha Bảo lên tiếng phá vỡ im lặng đầu tiên.
Vũ Huy hơi liếc sang nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch ý cười.
Nha Bảo mím môi rồi lại chu môi chờ đợi câu trả lời, nhưng vẫn chẳng nghe được gì. Cô quay sang nhìn anh, gương mặt anh lúc này chỉ mờ mờ hiện dưới những ánh sáng màu vàng được hắt từ bóng điện cao áp của đèn đường qua cửa kính xe càng khiến trái tim cô lỗi nhịp.
Ai nói cô hay nhiễu lòng với trai đẹp làm gì, mà người đàn ông đang ngồi cạnh cô đây đích thực là hàng hiếm có, vừa đẹp trai, vừa giàu có lại vừa có công danh. Quả thật, khi nhìn thấy chiếc ô tô của Vũ Huy cô cũng giật mình, mặc dù không rành mấy về xe ô tô nhưng với cô mà nói, chiếc xe này chắc cũng phải tốn khối tiền. Cô lờ mờ phán đoán anh phải có công việc tốt, gia thế tốt thì mới sắm được chiếc xe này, hoặc không thì đây là tài sản công ty cấp cho, nhưng mà ở Việt Nam với chiếc xe này thì cũng đủ thu hút khá nhiều ánh nhìn ngưỡng mộ của các cô gái và một trong số đó tất nhiên có cô.
Trước khi cô rời khỏi xe, Vũ Huy nở một nụ cười hút hồn rồi nói với Nha Bảo tay đang đẩy cửa xe:
- Nếu tôi nói phán đoán thứ hai này cho cô, chắc là cô sẽ không thèm nhìn mặt tôi nữa!
Nha Bảo quay lại, trợn tròn mắt một vòng với Vũ Huy, không nói gì, mỉm cười đẩy cửa bước xuống xe đi thẳng vào khu nhà trọ.
Đổ ập người xuống tấm nệm, Nha Bảo vùi mặt vào gối, tay buông lỏng dọc theo cơ thể, đầu óc toàn là hình ảnh của Vũ Huy. Nha Bảo thở dài, trận chiến này cô thua toàn tập rồi, đã phải lòng trai đẹp.