Câu nói lấp lửng của ông ngoại khiến đầu Thẩm Tuệ không thể mất mặt hơn, cái gì mà con muỗi của cháu với chả đừng cắn vào cổ.
Nói gì đi chăng nữa trên bàn ăn này đâu có phải mình cô đâu, ba mẹ cậu mợ đều có cả, nói như vậy quá mất mặt rồi, cô biết giấu mặt đi đâu được.
Đã vậy lần này cô quyết định phải chiến tranh lạnh với Đường Diệp mới chịu, ai bắt anh làm cô mất mặt đến thế chứ.
Suy nghĩ trong lòng đầy hờn dỗi, nhưng chính Thẩm Tuệ lại không làm được điều đó, chính là bởi vì hiện tại mẹ cô cũng muốn cùng ba cô chuyển đến nhà của họ để sống.
Cậu cô liền cùng Trọng Nam xác định mối quan hệ từ bao giờ khiến cô cũng thấy hiểu biết của mình thật là nông cạn.
Hóa ra hai người đó vốn đã có ý tứ với nhau, chẳng qua chỉ là đang lo lắng chuyện Thẩm Tuệ không chấp nhận cậu của mình qua lại với bạn của mình mà thôi.
Nhìn lại bốn người ngồi cùng cô trên bàn ăn mà chính bản thân cô còn ấm ức hơn cả lúc trước.
- Con cứ cảm giác như con bị ức hiếp vậy.
- Bảo bối yên tâm, người đưa con vào lễ đường vẫn là ông ngoại.
- Con không nói hai người.
Là cậu ấy cơ, đêm qua cậu ấy nói với con là được, làm con cứ lo lắng ông nội không đồng ý.
Biết là hai người xác định quan hệ rồi có phải con đỡ ấm ức như hiện tại không.
- Vậy cậu đền bù cho cháu.
- Cậu lo tốt bản thân cậu đi thì có.
Buông lại câu nói Thẩm Tuệ liền dời khỏi bàn ăn trở về phòng của mình, xong rồi cô bị cả thế giới ức hiếp hết rồi, Đường Diệp không phải người thân ức hiếp cô đã đành đây cả nhà họ Thẩm cũng liền muốn cô tủi thân quá mà.
Nhưng sau đó cô lại đi ra phía cầu thang hét lớn.
- Trọng Nam, tối nay cậu ở đây ngủ với mình đi, mình làm lễ độc thân cho cậu.
Câu nói của cô vừa thốt ra liền nghe được tiếng bật cười của Thẩm Dương phía lầu một.
Con bé này không phải tức giận hay sao, vẫn còn thời gian suy nghĩ đến lễ độc thân.
Buổi tối Thẩm Tuệ cùng Trọng Nam ở trong phòng Thẩm Tuệ, đóng chốt cửa thật chặt, sau đó cùng nhau khui rượu ra, vừa uống rượu vừa cùng nhau tâm sự đến tận sáng hôm sau.
Khi Thẩm Dương gõ cửa vẫn nhất định không có ai ra mở cửa.
Anh liền đến tìm quản gia để lấy chìa khóa phòng.
Bước vào căn phòng thấy hai cô gái đang ôm nhau ngủ ngon trên chiếc giường lớn, dưới đất rất nhiều vỏ chai rượu, những món ăn vặt vẫn còn được bày trên chiếc ghế nhỏ, hai cô gái này đêm qua có lẽ quậy phá đủ tưng bừng rồi.
Thẩm Dương gọi người lên cẩn thận dọn dẹp lại căn phòng, kiểm tra qua xem hai cô gái kia có vấn đề gì về sức khỏe không sau đó chỉnh lại nhiệt độ phòng rồi đóng cửa dời đi.
Trước khi đến bệnh viện vẫn không quên dặn dò người làm ở nhà thi thoảng lên phòng kiểm tra hai người và nấu sẵn canh giải rượu cùng cháo trắng để đến khi họ thức giấc liền có thể ăn.
Thẩm Dương không biết hai cô gái kia đã uống bao nhiêu rượu, ấn tượng của anh về cô cháu gái của mình quả thật rất ít khi uống rượu, thậm chí khi tham gia tiệc xã giao đều là không muốn uống, vậy mà lần này cùng Trọng Nam uống đến nỗi say mềm, sau đó lăn ra ngủ.
Quả thật con bé càng ngày càng khó hiểu y hệt như mẹ nó vậy.
Khi Thẩm Dương đến phòng làm việc của mình đã thấy Đường Diệp ngồi ở nơi này khiến anh giật mình, cậu ấy có khi nào lại tìm đến tận đây đâu cơ chứ.
Bình thường nếu anh không hạ giá quang lâm đến Đường Tác khéo chẳng bao giờ cậu ta gọi điện cho anh chứ đừng nói đến tận đây để gặp mặt.
Nhìn khuôn mặt không cảm xúc của cậu ta đúng thật khiến anh càng mở mang thêm kiến thức về cháu gái của mình.
- Cậu ngủ không ngon sao? - Thẩm Dương lên tiếng hỏi.
- Phải, cháu gái cậu lại hờn dỗi với tôi rồi.
- Không phải hôm qua hai người mới vừa mặn nồng sao?
- Sao cậu biết.
- Ông qua ông cụ nhà mình nhìn thấy vết cắn trên cổ con bé liền nói với nó rằng, bảo con muỗi của cháu lần sau đừng cắn vào cổ.
Lộ liễu như vậy tôi còn có thể không biết sao? Vậy nhưng sao con bé còn hờn dỗi.
- Tôi còn đang muốn hỏi cậu đây.
Tôi là đàn ông, một trăm phần trăm có cảm xúc với cô ấy, vậy mà cô ấy không những để tôi cấm dục hai năm thậm chí còn bắt tôi làm Liễu Hạ Huệ.
- Tối qua con bé cùng Trọng Nam đòi uống rượu làm lễ độc thân, đến giờ chắc vẫn ngủ chưa tỉnh đâu.
Tôi hỏi cậu một câu được không, con bé uống được bao nhiêu rượu.
- Khá nhiều, tôi nhớ cô ấy từng nói rất thích uống rượu nhưng không thích tham gia tiệc xã giao.
- Bảo sao có thể uống nhiều đến vậy.
Hai người đàn ông lại tiếp tục nhìn nhau thở dài.
Hai người vốn dĩ không biết rằng sau này tương lai của hai người có bị vợ chi phối hay không, nhưng sự yêu chiều vô điều kiện của hai người dành cho hai cô gái ấy đương nhiên không phải ai cũng có thể làm được.
Cả ngày hôm đấy hai người đàn ông cứ thẫn thờ nhìn nhau đến khi trời chiều ngả vàng mới trở về biệt thự nhà họ Thẩm.
Trọng Nam đã dời đi chỉ còn lại một mình Thẩm Tuệ đang lúi húi trong nhà bếp để nấu cơm tối.
Hôm nay có lẽ mẹ cô sẽ không về, kể ra nếu mẹ cô cùng ba cô có thể sinh thêm một đứa em nữa cho cô thì đương nhiên cô cũng tuyệt đối không phản đối.
Hôm nay mâm cơm nhà họ Thẩm chỉ còn lại bốn người, ông Thẩm cùng Đường Diệp nói chuyện rất nhiều, nhất là những chuyện liên quan đến lễ đính hôn của hai người.
Nói ra Thẩm Tuệ không vội, chỉ có Đường Diệp là vội vàng, bởi anh hơn cô những mười hai tuổi, nói không chừng đợi thêm vài năm nữa nhìn hai người giống hai ba con hơn là người yêu của nhau.
Cho đến khi buộc phải đi về Đường Diệp vẫn nhìn cô đầy lưu luyến.
Đến khi nhận được cái ôm vỗ về của cô anh mới đành lòng ra về.
Thái độ đó của anh cũng khiến Thẩm Tuệ càng thấy thú vị.
Người đàn ông hơn ba mươi tuổi đang nhõng nhẽo với cô sao.
Trước giờ lúc si mê anh cô dường như chưa bao giờ nhìn thấy được loại cảm xúc như vậy..