Vài ngày sau đó, Thẩm Tuệ lại cùng Trọng Nam đi thử lễ phục, Thẩm Tuệ phải phải lựa chọn nhiều hợn hai bộ váy.
Một bộ lễ phục để mặc hôm đính hôn, không cân quá cầu kì, một bộ váy cưới và một bộ váy để mặc khi tiếp khách.
Từ ngày Đường Diệp nói chuyện với ông Thẩm về chuyện chọn được ngày đẹp, liền đồng ý để cho anh tổ chức hôn lễ sau vài ngày đính hôn.
Mà nguồn cơn anh có thể được sự đồng ý của ông đó chính là muốn nhanh chóng tổ chức đám cưới trong năm để sang năm ông có thể yên yên ả ả tổ chức hôn lễ cho Thẩm Dương.
Ông chỉ có một người con trai thôi đương nhiên là ông muốn con trai ông nhanh chóng lấy vợ rồi.
Nhưng anh vui vẻ không có nghĩa cô cũng vui vẻ, chuyện mặc lễ phục vào xong lại cởi ra thực sự rất mệt, cô đã mệt như vậy rồi nhưng Trọng Nam cùng với ba người nữ nhân viên trong cửa hàng lại rất nhiệt hình, họ liền đã chọn cho cô mỗi loại thêm vài mẫu khiến cả cơ thể cô chỉ có đứng thẳng lên và cúi người xuống cũng đủ mỏi mệt dã dời, nhưng quay đi quay lại vẫn chưa thể lựa chọn được chiếc váy cô ưng ý nhất.
Thẩm Tuệ nhìn thấy Trọng Nam đang si mê lựa chọn những chiếc váy lộng lẫy cho mình liền nói với mấy người muốn nghỉ tầm năm phút để có thời gian thở, cuối cùng là cô liền lấy điện thoại nhắn tin cho cậu của mình, hỏi cậu ấy có muốn cùng hai người tổ chức hôn lễ luôn không.
Thẩm Dương như một luồng ánh sáng rất nhanh liền nói với cô giúp Trọng Nam chọn áo cưới, sau đó anh nhanh chóng gọi điện nói cho Đường Diệp chuyện cùng nhau tổ chức hôn lễ.
Nghe được lời nói của cậu bạn qua điện thoại Đường Diệp đương nhiên cũng không phản đối, bởi vì vốn dĩ chủ thể của lời nói rất rõ ràng nói rằng Thẩm Tuệ muốn hai người tổ chức hôn lễ chung.
Anh còn có thể có cơ hội từ chối sao.
Sau đó, hai người đàn ông nhanh chóng cùng nhau đi chọn nhẫn cưới.
Nói là đi cùng nhau nhưng trên thực tế là đi giúp Thẩm Dương chọn nhẫn cưới, Đường Diệp sớm đã đặt nhẫn cưới riêng cho vợ của mình, tất cả mọi thứ anh đều chuẩn bị chu toàn thậm chí còn lên sẵn kế hoạch cầu hôn trước ngày hai gia đình tổ chức lễ cưới, lúc này anh chỉ còn chờ đợi thời cơ để hành động.
Còn về phía Thẩm Tuệ, cô lém lỉnh nói với Trọng Nam rằng cô không biết lựa chọn như thế nào nữa, muốn hai người cùng thử để xem thích mẫu nào hơn.
Đương nhiên Trọng Nam đồng ý.
Cho đến khi hai người với hai chiếc váy trắng bước ra từ phòng thử đồ.
Thẩm Tuệ liền chốt luôn chiếc váy cưới lấp lánh đó dành cho Trọng Nam khiến cô ấy ngỡ ngàng.
Cô thậm chí mới chỉ cùng Thẩm Dương xác định chuyện yêu đương chưa hề nghĩ đến chuyện đám cưới.
Trước cô có nghe lời Thẩm Dương đồng ý để cho anh thuê thêm người làm ở quán phụ giúp ba mẹ đỡ vất vả, còn cô anh đăng kí lớp học cho cô để cô tự tin hơn khi ở trong thành phố, những điều này đương nhiên khiến Trọng Nam càng trân trọng từng giây phút ở bên cạnh Thẩm Dương, cũng chính vì vậy nên cô mới có đủ tự tin chấp nhận làm bạn gái của anh.
Vậy mà hiện tại đến chuyện đám cưới của cô chính Thẩm Tuệ cũng là người lên ý tưởng rồi cùng cô chọn váy cưới.
Trọng Nam thầm cảm thán, năm đó cô trèo tường vào nhà bầu bạn với Thẩm Tuệ là quyết định đứng đắn nhất trong cuộc đời của mình.
Ban đầu mục đích chọn váy cưới là dành cho Thẩm Tuệ, nhưng sau đó Thẩm Tuệ lại chọn hết tất cả những bộ váy đẹp nhất, lộng lẫy nhất cho Trọng Nam còn bản thân cô vẫn là ưu tiên viên tối giản nhất có thể, cô vốn không thích điệu đà, càng không thích sự cầu kì của những viên đá quý.
Cô thực tình thích những điều đơn giản nhất và dễ di chuyển nhất.
Vốn trong đầu cô nảy lên ý tưởng đám cưới chung vì chính bản thân cô muốn rằng khi đó sẽ giành mọi sự chú ý lại cho Trọng Nam, vậy là cô sẽ được yên yên ổn ổn bình yên không ai để ý đến mình.
Sau khi lựa chọn và để lại những yêu cầu cơ bản đối với váy cưới hai người liền cùng nhau dời khỏi nơi này.
Tối nay cô cùng Đường Diệp có hẹn, cũng vì thế mà cô chuẩn bị cho mình một bộ váy nhẹ nhàng mà ngọt ngào nhất trong tủ đồ mà mẹ Thẩm đã chuẩn bị cho cô.
Đến khi cô cùng Trọng Nam bước vào nơi này thực sự đến bản thân cô cũng không ngờ tới.
Truyện Trọng Sinh
Một bức ảnh của cô được phóng ra thật lớn, treo ngay giữa đại sảnh, những bông hoa hồng được cắm theo hai hàng dẫn cô vào một đoạn đường đầy hoa hồng nhung hai bên theo từng bước chân cô đi tới.
Những bông hoa xen kẽ những quả bóng bay được trang trí cầu kì.
Cho đến cuối cùng cô đến trước một màn hình thật lớn.
Trên đó chiếu rất nhiều những hình ảnh của cô được sắp xếp lại thành một video đầy ngọt ngào, cho đến cuối cùng chính là những hình ảnh hai người sánh bước bên nhau đã được anh lọc lại từ những tay săn ảnh ngày hôm đó.
Tất cả những điều đó quả thật chỉ thiếu một bạch mã hoàng tử nhẹ nhàng bước đến bên cạnh cô.
Lúc này Đường Diệp nhẹ nhàng ôm trong tay một bó hoa hồng nhung thật lớn.
Bước nhẹ nhàng từng bước đến bên cạnh cô.
Ngày hôm nay anh không hè gò bó trong bộ tây trang đắt giá, thay vào đó lai là một bộ trang phục rất thoái mái với quần âu và áo sơ mi trắng, bởi chính Đường Diệp nhớ rằng lần đó khi cô uống say liền nói với anh rằng cô ghét nhìn thấy anh mặc tây trang cứng ngắc.
Đợi đến khi Thẩm Tuệ ôm trọn bó hoa hồng vào trong lòng mình, Đường Diệp liền nhẹ nhàng nhìn xuống khuôn mặt nhỏ bé của cô bắt đầu nói:
- Tiểu Tuệ, anh không muốn nhắc đến thời gian chúng ta quen nhau, anh cũng không muốn nhắc đến hoàn cảnh khi đó chúng ta cùng nhau lên duyên gặp gỡ.
Anh chỉ muốn nhớ đến chính những cảm xúc của mình, anh thật sự mong sẽ có ngày em ở bên cạnh anh, vậy nên hôm nay, Đường Diệp anh không giỏi ăn nói, nhưng anh nhất quyết không cần mặt mũi, đứng ở nơi đây để thổ lộ lòng mình với em.
Anh hi vọng có thể nghe được câu trả lời của em.
Rằng em có bằng lòng làm vợ của anh không?
Thẩm Tuệ mỉm cười, hóa ra trong lòng anh lại có nhiều suy nghĩ đến vậy.
Anh không muốn chuyện kết hôn của anh và cô là do mối quan hệ kinh tế giữa hai nhà tạo dựng lên, mà bản thân anh muốn rằng cô ở bên cạnh anh, là thật tâm thật dạ, là do sự rung động của chính hai người nên mới chấp nhận ở bên cạnh anh, hơn thế hết anh tôn trọng cảm xúc của cô chứ không cần nghĩ đến chuyện gia đình cô đồng ý hay không đồng ý.
Người đàn ông như Đường Diệp vốn là rất khô khan, thật không ngờ anh lại vì cô mà suy nghĩ nhiều như vậy.
Thẩm Tuệ không nói gì, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười thật tươi, nhưng nơi khóe mắt cô lại khẽ rơi hai hàng nước mắt.
Trước đây khi cô rung động vì anh, cô chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ được anh trải đầy hoa quỳ chân xuống đất để cầu hôn cô như lúc này.
Vì đơn giản khi đó cô chỉ cảm nhận được chút rung động của mình mà lo lắng không có kết cục tốt đẹp.
Hiện tại, cô được trải nghiệm từng dòng cảm xúc, từ thú vị, đến bất ngờ, hiện tại là vô cùng cảm động vì tình cảm của anh.
Đương nhiên cô lại càng không thể từ chối.
Nhẹ nhàng gật đầu đáp lại lời nói của anh.
Cô đồng ý.
Nếu chắc chắn kết cục sẽ tốt đẹp như này, mười năm hay trăm năm cô đều nguyện ý..