Sau đó cả một tuần lễ, cuộc sống ở biệt thự dường như trải qua những ngày tháng nặng nề nhất, bởi Đường Diệp vốn là người ít nói, hơn nữa cuộc sống của anh ở nước ngoài dường như đều là tự thân vận động, không cần đến người giúp việc, nên anh chỉ giữ lại ba người tại biệt thự.
Trước kia chị dâu cùng anh trai sống ở nơi này đều có nhiều vấn đề, hiện tại chỉ còn lại hai chú cháu, một tuần qua anh phát hiện ra cô cháu gái nhỏ kia rất tiết kiệm, cơm ăn không cần nhiều món, quần áo không hề giống như tiểu thư nhà giàu, anh không biết do cô không có quần áo, hay là do bản thân cô không quan tâm đến hình tượng, một tuần anh thấy cô chỉ mặc ba bộ quần áo công sở và bốn bộ quần áo ngủ ở nhà.
Anh có dò hỏi Dì Vương thì biết được là, cô chủ nhỏ mặc quần áo rất có nguyên tắc, chỉ giữ ba bộ để mặc đi làm, hỏng bộ nào sẽ thay bộ ấy, quần áo của cô đều là phu nhân mua cho, đều được để ở căn phòng cạnh phòng cô chủ, rất nhiều trang sức đều để ở nơi đó, thậm chí chưa dùng đến.
Nhưng trong lòng Đường Diệp lại có một suy nghĩ, cô ta thật là biết dụng tâm.
Chỉ là tâm tư này lại chẳng khiến được anh có được một cái nhìn khác về cô hết.
Đường Tuệ vẫn ngày ngày đi làm, đúng giờ tâm tầm lại dời đi, không tăng ca, không đi đâu ra khỏi biệt thự cho đến cuối tuần.
Buổi sáng sau khi thức dậy cô liền thấy Dì Vương chuẩn bị thêm khá nhiều đồ ăn, hỏi ra mới biết có vài người bạn của chú út sẽ đến đây dùng bữa, bởi đây là lần cậu ở lại trong nước lâu nhất từ trước đến giờ.
Cô cũng không quan tâm, chỉ chuyên chú làm những công việc của mình.
Cho đến cuối buổi chiều, khi mọi người phía Đường Diệp muốn ra khỏi biệt thự cũng là lúc Đường Tuệ kêu lái xe chuẩn bị cô muốn ra ngoài.
Bốn người nhìn nhau không ai muốn cất lời.
Hai người đàn ông kia có lẽ là bạn của Đường Diệp, cô đều từng nhìn thấy.
Một người là Bác sỹ Thẩm Dương, viện trưởng của bệnh viện tư nhân Thẩm Dương, người còn lại chính là một trong những ca sỹ gần đây mới bước chân lấn sân sang sự nghiệp diễn xuất.
Quả nhiên chú út của cô không phải người tầm thường, quen với bạn cũng đều là những người có địa vị trong xã hội.
Nhẹ nhàng cúi chào sau đó nhanh chóng bước về phía chiếc xe màu đen đang đợi sẵn trước cửa biệt thự.
Lần này ra ngoài cô trực tiếp đến quán cà phê nơi đã hẹn gặp luật sư Dương.
Tất cả tài sản cũng như cổ phần của Đường Tác cô đều chuyển lại toàn bộ cho Đường Diệp, thứ duy nhất cô giữ lại chỉ là năm phần trăm cổ phần của mình.
Nhưng từ cuộc gặp này chính bản thân cô lại biết được rằng Đường Diệp đang muốn thu mua cổ phần của một số cổ đông khác, điều đó khiến cô bật cười trong vô thức.
Có lẽ chú ấy lo sợ cô có nhiều cổ phần hơn sẽ đòi thừa hưởng Đường Tác.
Tâm tư của anh đều lo sợ một ngày cô nổi lòng tham.
Nhưng tâm tư của cô thì hoàn toàn không phải như vậy, cô đã không còn muốn là con gái của một gia đình trâm anh thế phiệt nữa rồi.
Có lẽ là do mệt mỏi.
Đường Tuệ chỉ có một yêu cầu duy nhất đó chính là đợi đến khi cô đường đường chính chính dời khỏi Đường Tác, những thứ hồ sơ này mới được gửi đến Đường Diệp.
Hiện tại đối với cô mà nói, anh càng để ý đến số cổ phần này, càng chứng minh được anh đang dụng tâm đến Đường Tác, đây là công ty của ba cô, là tâm huyết cả đời của ông.
Chú ấy càng quan tâm nó, cô cang thấy được nó có tương lai.
Tài xế mới là người đã được Huỳnh Lập thay cho cô, điều này đối với bản thân cô cũng không có gì gọi là thay đổi, bởi đối với cô cũng chỉ là quãng đường di chuyển, cô không đi đâu nhiều, chủ yếu là từ nhà đến công ty, ngoài ra những chuyện gặp đối tác đều do những người khác phụ trách, đối với cô, những điều đó, không làm cô cảm thấy dễ chịu gì.
Khi ở quán cô đã uống một ly cà phê, đến khi trở về nhà cũng đã là hơn bảy giờ tối, cả biệt thự dường như không hề phát ra một tiếng động, cô tự mình bước chân vào phía nhà bếp, làm cho mình một chút ít sa lát cho bữa tối.
Bỏ mặc túi xách vẫn để trên phía chiếc bàn uống nước ngoài phòng khách.
Đường Diệp biết Đường Tuệ đã trở về nhà, liền ở phía ngoài hậu viện đợi tài xế báo cáo lại tình hình với anh, chỉ biết được cô đến quán cà phê gặp gỡ Dương Túc Hinh, ngoài ra anh không hề biết được cuộc trò chuyện là như nào.
Nhưng sau khi dời đi, tâm tư cô chủ dường như lại không hề vui vẻ cho lắm.
Trong lòng suy nghĩ Đường Tuệ lo lắng chuyện anh thu mua cổ phần, nhưng khó để nghe ngóng được thông tin từ phía cô, anh chỉ đành lặng im quan sát tiếp.
Bước vào phòng ăn nhìn thấy cô đang tự mình ngồi ăn liền không ngần ngại rót một cốc nước sau đó cùng cô nói chuyện:
- Không gọi dì Vương đến giúp.
- Không cần thiết, những việc này cháu đều có thể làm được.
- Quả không nhìn ra.
- Chú có thành kiến với cháu sao?
- Không có, chỉ là không muốn cô ở lại nhà họ Đường thôi.
- Cháu đã nói rồi, cháu có thể từ bỏ quyền thừa kế, nhưng chú có thể gạch tên cháu ra khỏi gia phả hay không thôi, chỉ cần làm được, cháu tuyệt đối không làm loạn, nhẹ nhàng dứt áo ra đi.
- Nói đi, vậy bây giờ điều kiện của cô là gì?
- Trong tay cháu hiện tại có năm phần trăm cổ phần ba mẹ cháu cho trước đó, và bốn mươi phần trăm cổ phần được thừa kế.
Chỉ cần chú đầy đủ tâm tư với Đường Tác, số cổ phần của ba mẹ cháu thừa kế tự ắt sẽ về tay chú, còn phần còn lại ba mẹ cháu đã nói rồi, không cần phải vì ai mà từ bỏ.
- Cô nói như đơn giản vậy cô không có lòng tham về số cổ phần đó sao?
- Chú nhìn thấy trên mặt tôi viết chữ tham sao?
Đường Diệp không nói gì nữa, đúng thật nói chuyện với cô chỉ khiến tâm tư anh càng không vui.
Vốn là biết trước sẽ không đạt được kết quả, nhưng cuối cùng vẫn không thể vui hơn một chút nào.
Bên phía Huỳnh Lập mấy hôm nay lại càng không rõ tin tức, cậu ấy là thân tín bên cạnh anh, là người cùng anh vào sinh ra tử, trước đây chưa bao giờ sảy ra tình huống này, mọi sự như bây giờ, có lẽ bản thân cậu ấy đã gặp phải sự cố nào đó rồi.
Đường Diệp càng suy nghĩ ngổn ngang lại càng không thể bày tỏ được nỗi lòng mình, con người anh càng trở lên thâm trầm hơn, khiến cho biệt thự càng trở nên lạnh lẽo và u ám..