Trên còn đường dài thật dài đầy vắng vẻ, chiếc xe màu đen lẻ loi lái tầm chậm ở phía cuối cho đến khi tiếng động từ phía trước vang lên thật lớn.
Đôi bàn tay của Đường Tuệ run rẩy bám vào ghế lái phía trước, chầm chậm nhìn về bóng tối phía trước tĩnh lặng nhưng thâm tâm cô lại chẳng thể tĩnh tâm đến như vậy, nhẹ nhàng nói với tài xế Lưu rẽ vào con đường nhỏ bên cạnh để che giấu đi sự có mặt của hai người lúc này.
Tiếng súng giòn giã cùng tiếng cười vang của vài người đàn ông lại càng khiến cho cô trở lên khiếp sợ.
Cô nhẹ nhàng mở cửa xe đi xuống vẫn không quên dặn tài xế gọi điện cho Huỳnh Lập báo lại địa chỉ và xin cứu viện.
Còn bản thân cô thì nhẹ nhàng bước đến gần nhất có thể đợi thời cơ để cứu anh.
Từ nơi này cô nhìn thấy gần mười người đàn ông mặc áo đen thân hình cao lớn, trên tay mỗi người đều là vũ khí, bản thân cô cũng không phải đứa trẻ ngây ngôi, vũ khí này có lẽ đều là hàng cấm mà không phải nơi nào cũng có để có thể sử dụng được.
Đường Tuệ thấy những người đó càng tiến lại gần về phía chiếc xe của Đường Diệp, cô nhẹ nhàng nhìn xung quanh nơi này, không thể lợi dụng bất kì khoảng trống nào, nhẹ nhàng nhắn tin cho Lưu Toàn kế hoạch của mình, sau đó nhanh chóng bật nhạc còi xe cảnh sát lên, khiến cho những người đàn ông kia nhìn nhau một hồi xong nhanh chóng bỏ đi.
Bản thân cô cũng lợi dụng điều đó mà nhanh chóng chạy về phía chiếc xe đang bị đâm đến rúm ró của Đường Diệp.
Khi bàn tay cô chạm được vào khuôn mặt anh dường như anh đã không còn ý thức, hơi thở chỉ còn lại nhẹ nhàng, cô cố gắng gọi tên Đường Diệp mong anh nhanh chóng nhận lại được ý thức, sau đó cố gắng kéo thân người cao lớn của anh ra khỏi xe.
Đường Tuệ cô vốn không phải loại người mạnh mẽ gì, nhìn những giọt máu chảy xuống trước khuôn mặt của chú nhỏ cũng khiến có thân cô phát run lên.
Nhưng cô không thể dừng lại, bởi đám người kia có thể rất nhanh thôi sẽ phát hiện ra chính mình bị lừa mà quay lại, cô phải kéo được anh ra nhanh nhất có thể.
Quả nhiên sự dự đoán của cô là không sai.
Khi bản thân cô vừa mới kéo Đường Diệp ra được khỏi cánh cửa xe đám người kia liền đã quay lại, bọn chúng chĩa súng nhanh chóng về phía hai người, không có thời gian suy nghĩ nhiều, Đường Tuệ chỉ có thể cố gắng lấy thân mình cúi thật thấp xuống dùng cả thân người mình che chắn lại đầu và ngực cho anh, chỉ mong rằng không có viên đạn nào bay về những phần nguy hiểm của anh hết.
Lưu Toàn thấy tình huống không khả quan, đoán chừng Huỳnh Lập cũng sẽ nhanh chóng đến nơi này, anh nhanh chóng dùng xe lao đến thật mạnh về hướng hai chiếc xe đen kia sau đó thật nhanh chạy về phía cô chủ, mong chóng có thể giúp cô ấy cùng cậu chủ di chuyển về lấp sau chiếc xe đua màu đen.
Dưới sự tác động mạnh của chiếc xe Lưu Toàn lao đến, hai chiếc xe của đám người kia cũng va chạm liên tục, nhưng cũng chỉ có thể làm giảm đi vài người, vẫn còn ba người đàn ông nữa đứng được dậy và ra khỏi xe, lại liên tục nã súng về phía ba người.
Chiếc xe của Đường Diệp đã gặp tai nạn, cộng với những viên đạn liên tục bắn vào có lẽ cũng không thể trụ được lâu nữa.
Trong tay Lưu Toàn cũng có một chiếc súng, nhưng không thể nào hạ được địch ở nơi tầm ngắm xa như vậy.
Anh nhẹ nhàng nhìn về phía hai người, miệng lẩm bẩm câu xin lỗi đầy bất lực.
Anh còn nhìn được phía sau lưng áo chiếc áo màu trắng của cô cũng bắt đầu nhuốm hai hàng máu.
- Cô chủ, cô còn chịu đựng được không? Cô cố gắng một chút, có lẽ anh Huỳnh sắp đến nơi rồi.
Đường Tuệ nhẹ nhàng nhìn lên người lái xe mới chỉ ở bên cạnh cô hơn hai tháng, bàn tay anh cũng đã dính máu, cô không thể xác định được đó là máu của cô, của Đường Diệp, hay là do anh đã bị thương, nhưng lúc này có lẽ tất cả các vết thương đều không thể than khóc đau đớn nữa.
Họ bây giờ phải giữ được tính mạng.
Mà những người đàn ông kia sớm ngày nhìn được thế bí của bọn họ, cũng bắt đầu lên tiếng:
- Các người nghe đây, tao chỉ cần mạng của Đường Diệp, chỉ cần giao anh ta ra, ta nhất định sẽ tha cho các người đường sống.
Phía sau chiếc xe vẫn im lặng, Đường Tuệ chỉ nhìn khuôn mặt của Lưu Toàn, lắc đầu ra hiệu không lên tiếng.
Bởi cô đã nghe thấy tiếng động cơ xe, mà tiếng động cơ này cực kì quen thuộc, có lẽ cứu viện của họ đến rồi.
Cho đến khi bản thân Đường Tuệ mất dần đi ý thức, cô chỉ nghe thấy vài tiếng súng phía sau chiếc xe, sau đó, là một mảnh không gian màu đen bao trùm lại, cô cũng nhẹ nhàng gục xuống trên ngực người đàn ông kia.
Một ngày sau, khi Đường Diệp tỉnh lại, mùi thuốc sát trùng cũng những âm thanh lạnh lẽo của dụng cụ y tế vang lên bên cạnh, khuôn mặt anh tĩnh lặng nhìn chiếc kim tiêm cắm vào trên tay.
Thẩm Dương nhìn anh cũng không thể không nói.
- Trên người cậu mặc dù không có viên đạn nào, nhưng va chạm của chiếc xe khiến xương bả vai cậu bị tổn thương, có lẽ phải ở viện tĩnh dưỡng một thời gian.
Còn nữa, do vết thương ở tay phải nên sẽ hoạt động khó khăn hơn, hoặc tốt nhất, nên tranh thủ thời gian này nghỉ ngơi một chút cũng được, dù sao đi chăng nữa, lần này Huỳnh Lập cũng đã giải quyết hết được vây cánh của đám người đó rồi.
- Cậu chủ, cậu yên tâm được rồi, bên phía Đường Tác tôi sẽ chú ý đến, cậu yên tâm nghỉ ngơi tôi sẽ theo dõi sát sao giúp cậu.
- Được rồi, chỉ là bả vai thôi, không sao, vài ngày là đi làm được.
- Huỳnh, tôi nghĩ tiếc cho cô bé đã đỡ cho cậu ta hai viên đạn kia, đáng lẽ lên để cho hai viên đạn đó bắn què chân cậu ta đi mới đúng.
- Cô bé..
Đường Tuệ.
- Vâng, cô chủ trúng hai viên đạn, một viên ở tay trái, một viên ở dưới eo bên trái, đã phẫu thuật lấy ra, nhưng có lẽ do lo sợ quá độ nên hiện vẫn chưa tỉnh lại, hiện đang nghỉ ngơi ở phòng bên cạnh.
Cậu chủ biết là cô chủ sao?
Trên khuôn mặt Đường Diệp vẫn thâm trầm không nói lên lời nào, bởi khi đó anh chỉ nghĩ là ảo giác của anh mà thôi, không nghĩ con bé thực sự xuất hiện ở nơi đó.
Nhưng cho đến khi biết sự thực này lại càng khiến cho trái tim anh dường như rung động về thân thế của cô rồi.
Buổi chiều chuẩn bị đến giờ ăn tối, Đường Diệp sau khi bước ra từ phòng tắm liền nhìn thấy Huỳnh Lập, cuối cùng vẫn là lấy xe lăn để sang phòng bên cạnh.
Nhẹ nhàng nhìn thoáng qua cô cháu gái nhỏ chẳng hề có một chút quan hệ thân thích nào trước mặt khiến lòng anh lại dâng lên chuỗi cảm xúc khó nói khác nhau.
Đường Tuệ đương nhiên cũng cảm nhận được sự khác biệt này từ ánh mắt của anh, liền bắt đầu lên tiếng châm chọc.
- Chú hai tỉnh rồi sao, ầy tiếc thật, cháu còn đang tưởng người đầu tiên cháu được gặp là luật sư Dương để chuẩn bị làm thủ tục nhận quyền thừa kế cơ.
- Cô muốn thừa kế lại Đường Tác vậy sao?
- Đương nhiên không muốn, cháu rất lười nhác, thứ cháu muốn chỉ có tiền, cầm dễ dàng nhưng lại có trọng lượng, còn Đường Tác, vừa không thể cầm đi lại phải vất vả trông nom.
Nghe được lời nói này, bản thân Đường Diệp chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười đưa cho cô một tấm thẻ đen rồi tiếp tục nói:
- Mặc dù không cho cô động đến tiền của khoản thừa kế, nhưng không thể để cô không có tiền tiêu sau này lại mang tiếng nhà họ Đường khắt khe với cô, đây là thẻ phụ của tôi, cô có thể tiêu tùy tiện bao nhiêu tùy thích.
- Đây là đền bù cho sự đổ máu của cháu sao?
- Ăn nói hàm hồ.
Đường Tuệ nghe lời nói của Đường Diệp liền nở ra nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt.
Cô không nói thêm điều gì nữa bởi hiện tại nếu nói thêm chắc chắn sẽ là những lời nói lặng lời và khó nghe, huống hồ chẳng có mấy khi hai người được hòa thuận đến như vậy..