Nhưng khi hai người dời đi, cô cũng nhẹ nhàng gọi điện cho Lưu Toàn, báo anh làm thủ tục ra viện.
Bởi vì đối với cô, từ khi tỉnh dậy sau khi hết tác dụng của thuốc mê thì cô chưa có lúc nào có thể ngủ yên giấc.
Bức tường trắng, mùi thuốc sát trùng, tiếng lạch cạnh của dụng cụ y tế, đều khiến cho cô nhớ lại ngày mà ba mẹ cô gặp chuyện, nửa đêm cô đều tỉnh dậy sau khi ướt đẫm lưng áo, điều này đối với vết thương của cô cũng khó có thể lành lại.
Thẩm Dương là người trực tiếp theo dõi sức khỏe cho cô, cũng là người mỗi đến đến liền nhìn thấy cô vận lộn với giấc mơ để tỉnh dậy, cuối cùng vẫn chỉ là có thể miễn cưỡng đồng ý để cô về nhà, sau đó mỗi ngày lại đến bệnh viện kiểm tra lại vết thương một lượt.
Một tuần trôi qua như vậy, cũng đến ngày Đường Diệp xuất viện về nhà.
Nhưng khi anh về đến nhà mới là điều anh thực sự để ý đến.
Cháu gái nhỏ của anh sau khi xuất viện được ba hôm liền đến công ty làm việc, hôm nay anh về cũng không ngoại lại, khi anh biết Thẩm Dương đồng ý cho cô ra viện anh đã gây gổ với Thẩm Dương một trận lớn, bởi anh lo lắng vết thương của con bé sau khi ra viện khó lòng điều dưỡng tốt hơn.
Nhưng sự lo lắng của anh dường như bằng thừa, con bé không những điều dưỡng rất tốt thậm chí còn có thể đủ sức khỏe để đi làm.
Vậy là anh lo lắng mất công rồi.
Buổi chiều năm giờ chiều cô bắt đầu tan làm, cho đến năm giờ hai mươi phút liền có mặt tại nhà.
Trên người cô không mặc bộ đồ công sở mà mặc một bộ đồ ngủ rất đơn giản cộng chiếc áo khoác mỏng, dưới chân vẫn còn đi đôi dép lên màu hồng nhạt, điều này càng khiến Đường Diệp không có lý do gì để mắng cô nhiều thêm một tiếng.
Anh nhớ lại dáng vẻ cô mặc những bộ đồ công sở mà không thể gạt bỏ đi những suy nghĩ trong lòng, cô luôn mặc chiếc áo sơ mi cùng chân váy bút chì dài ngang bắp chân.
Chiếc váy bó khiến vùng eo và vòng ba càng được tôn lên rõ ràng hơn hết, thậm chí nhiều khi anh nhìn thấy điều đó mà không thể kìm nén được những suy nghĩ khác lạ trong lòng.
Nhưng hiện tại cô là bệnh nhân, nếu lại mặc một bộ đồ như vậy, đương nhiên anh không thể không quở trách.
Vậy mà cô nhóc đi làm lại mặc đồ đơn giản, cũng đủ hiểu được cô cũng để ý đến vết thương của mình như nào.
- Về rồi.
Người đàn ông ngồi ở ghế sô pha nhẹ nhàng lên tiếng.
- Chú ra viện rồi.
- Phải, nhưng có lẽ sẽ chưa đi làm ngay được.
- Vậy chú ở nhà nghỉ ngơi thêm, cháu thấy anh Huỳnh Lập có lẽ sắp mang văn kiện về cho chú ký rồi đó, bởi có một vài văn kiện không sử lý được lên cháu đã chuyển lên phòng chú để anh Huỳnh Lập kiểm tra rồi đem về cho chú.
Ánh mắt Đường Diệp nhẹ nhàng ngước lên phía cô gái trước mặt, đúng là những ngày qua đều được nghe Huỳnh Lập nói đến chuyện cô đến công ty đều hỗ trợ những chuyện cần giải quyết, phân phó cấp dưới theo đúng tiến độ công việc, phát động thi đua và phần thưởng để động viên nhân viên trong toàn thể công ty cố gắng làm việc, điều này không phải ai cũng có thể làm được.
- Đi tắm đi rồi xuống ăn cơm.
- Vâng.
Dứt lời Đường Tuệ lại nhanh chóng đi vào hướng phòng bếp.
- Dì Vương, có thể giúp con tắm một chút không?
- Cô chủ, tôi đến liền.
Nghe được những lời này lại khiến ánh mắt Đường Diệp nhíu lại.
- Đường Tuệ, cô được cưng chiều đến mức phải cần người phục vụ mình tắm nữa sao? Vì sao anh trai tôi lại có thể coi cô là tâm can bảo bối mà cưng chiều đến như vậy chứ.
- Cậu hai, cậu hai đừng hiểu lầm, là do tay trái cô chủ bị thương, không thể cử động nhiều nên tôi giúp cô ấy tháo và mặc lại đồ thôi, cậu đừng lớn tiếng vậy.
- Tay trái bị thương.
Vậy hai phát đạn của cô một viên vào tay sao?
Đường Tuệ chỉ nhìn lại Đường Diệp một chút sau đó nở nụ cười dời đi, cô cũng biết anh hiểu lầm, nhưng không hề phản bác, cũng không hề kiêu căng cãi lại.
Bởi cô biết, bản thân cô phải cố gắng, chinh phục được người đàn ông này, chứ không phải gây gổ cùng với anh.
Bản thân cô sau khi tắm xong ra ngoài đợi thím Vương giúp đỡ mặc quần áo liền thấy khuôn mặt đầy băn khoăn của thím.
Đường Tuệ biết chắc chắn thím có điều muốn nói.
Cô ở căn nhà này đã năm năm, năm năm qua cũng đủ cho cô hiểu rõ được tính cách và cách thức làm việc của từng người, thím Vương không phải là người hay lo chuyện bao đồng, thậm chí còn là người chu đáo và thận trọng, bởi vậy cô mới trực tiếp nhờ thím Vương giúp đỡ chứ không phải là bất kì một người nào khác.
Thấy vậy cô đành nhẹ nhàng lên tiếng:
- Thím đừng lo lắng, con biết cha mẹ con không còn, con sẽ cố gắng để không gây ra hiểu lầm với chú hai để được yên ổn sống trong căn nhà này.
Có nhiều chuyện cần tránh con sẽ tránh, tuyệt đối không cãi lại lời chú hai.
- Tiểu thư là người hiểu chuyện, tôi chỉ lo lắng cô chịu ấm ức.
- Thím đã bảo vệ được con rồi mà.
Con thực sự cảm ơn thím.
- Cô chủ, xuống dùng bữa thôi.
Sau khi đi xuống cô chỉ nhẹ nhàng dùng bữa cùng Đường Diệp.
Ba năm trước khi được gặp anh cô đã cảm thán, anh thật đẹp, đặc biệt là ánh mắt.
Đối với một vài người có lẽ ánh mắt của anh thật lạnh lẽo, nhưng đối với cô ánh mắt của anh ngoài sự lạnh lẽo lại có một tia sáng của sự công bằng, anh độc đoán trong công việc nhưng lại quyết đoán trong tất cả các quyết định của mình, điều đó là điều một người doanh nhân thiên phú mới có thể có được.
Nhưng tên của anh lại càng khiến cho cô cảm thấy đẹp hơn.
Một chữ Diệp.
Trước đây Đường Tuệ không phải là người Trung Quốc, nhưng qua những bộ phim truyền hình cô biết được có một vị hoàng đế cũng mang tên bởi chữ Diệp này.
Người đó cũng là một vị hoàng đế cực kì giỏi, cũng được gọi là một bậc minh quân mà đời sau còn vang lại.
Bởi vậy từ khi biết rằng ba cô có một người em trai tên là Đường Diệp.
Cô vốn đã là si mê.
Nhưng đối với cô sự si mê đó càng được nâng cao đến đỉnh điểm khi năm đầu tiên được cùng anh ăn bữa cơm gia đình mừng năm mới.
Cô hoảng loạn bởi chút vọng tưởng của mình.
Nhưng lý trí của cô nói rất rõ cho cô biết rằng điều đó đối với cô là sai trái, vượt quá luân thường đạo đức của một người cháu giành cho chú của mình.
Khiến cô chỉ có thể càng tỏ ra lạnh lùng và không thể thân thiện với anh thêm một chút..