"Bị cáo Lăng Thành Châu tội lạm dụng công qũy và đưa hối lộ đã được phán thành lập, phạt tù năm năm.
.
"
"Yên Nhi, con mau rời khỏi nơi này, ra nước ngoài đi.
Kiều Vân Mặc từ trước đến nay đều đang lừa con, hắn ta sớm đã có người phụ nữ khác, tội danh này cũng là do hẳn vu oan cho ta.
Con mau đi đi.
"
"Đừng! Đừng mà"
Lăng Yên giật mình tỉnh mộng, kể từ khi cha cô Lăng Thành Châu vào ngục, cô đã mấy ngày đều không ngủ được.
Những người có thể tìm cô đều đến cầu xin cả rồi, nhưng tiếng xấu đồn xa.
Tất cả mọi người đều từ chối gặp mặt cô.
Nếu không phải vì đứa trẻ trong bụng, cô sẽ không dừng lại.
Ngoài cửa truyên đến tiếng mưa và sấm chớp, cô mới hồi tỉnh từ dòng suy nghĩ của mình trở về thực tại, ngước mắt lên phát hiện đầu giường không biết từ lúc nào đã có người ngồi ở đó.
"Kiều Vân Mặc"
cô khẽ gọi tên người đó, chỉ cảm thấy đau lòng tột độ không cất nên lời, bỗng nhớ lại lời của cha nói lúc trước, liền chất vấn, "
Vì sao? Vì sao lại hại cha tôi?"
Tại vì sao? Người cô yêu mười mấy năm, người chồng kết hôn cùng cô ba năm nay sao lại đối xử với người thân duy nhất của cô như vậy? Kiều Vân Mặc nghe thấy lời cô nói, anh dời ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt hiện lên nụ cười tàn nhắn, "Đây đều là những gì ông ta đáng phải chịu, những chuyện bẩn thỉu ông ta đã làm, đền mạng cũng trả không hết"
"Chuyện 13 năm trước chỉ là ngoài ý muốn, huống hồ, cha đã cố hết sức đề đền tội rồi"
13 năm trước, mẹ của Lăng Yên qua đời, cha cô tính tình thay đổi, mạnh tay thu mua một vài công ty, rất nhiều người đã mất công việc, cha mẹ của Kiều Vân Mặc cũng trong số đó.
Sau đó trên đường ra ngoài tìm việc, 2 người họ đã bị xe tải vượt đèn đỏ đâm phải.
Lăng Thành Châu vì muốn bù đắp, ông đã nhận nuôi Kiều Vân Mặc.
"Ngoài ý muốn?"
Kiều Vân Mặc ngẫm nghĩ lại cụm từ này, trong mắt tràn đầy sự châm biếm, "Vậy Như Nam thì sao? Như Nam bị ông ta cưỡng bức cũng là ngoài ý muốn?"
"Cái gì?"
Lăng Yên kinh hoàng, "Không thể nào, tuyệt đối không thể!"Cô trả lời chắc như đinh đóng cột, cha cô là một chính nhân quân tử sao lại có thể làm ra chuyện cưỡng đoạt cưỡng hiếp người khác, nhất định là có chỗ nào đó nhầm lẫn rồi! "
Không thể nào?"
Sự châm biếm trong đáy mắt Kiều Vân Mặc dần dần trở thành sự phẫn nộ, anh giơ tay bóp cảm của Lăng Yên, ngón tay vì dùng lực khiến mặt cô trở nên trắng bệch.
"Điều tôi tận mắt nhìn thấy còn có thể là giả được sao?"
"Không thể nào, không thế nào"
Sự đau đớn truyền đến từ dưới cảm khiến Lăng Yên rưng rưng nước mắt, cô cũng muốn phản bác, nhưng chỉ có thể biện hộ bất lực.
"Tình cảnh của ông ta hiện giờ vẫn chưa phải là kết cuộc cuối cùng, cõ cứ ngoan ngoãn ở đó chờ xem đi"
Kiều Vân Mặc buông tay ra, xoay người chuẩn bị rời đi.
"Vậy tôi thì sao? Xem tôi là gì? Con cờ anh dùng để trả thù sao?"
Cuộc hôn nhân ba năm của họ thì sao? Tất cả đều là anh cam chịu để báo thù sao? Bước chân của Kiều Vân Mặc chợt dừng lại, nhưng không hề trả lời cô.
"À, đúng rồi"
Bước đến gần cửa, Kiều Vân Mặc quay người lại, như chợt nhớ ra điều gì đó, "
Đứa trẻ trong bụng cô đã không cần thiết phải tồn tại nữa rồi, bữa tối của cô có thêm thuốc phá thai"
Phá thai! Lăng Yên sững sờ giơ tay đặt lên chiếc bụng phẳng lì của mình, cô đã có thai được 3 tháng, cho nên dù trong thời gian này, cô vẫn ăn cơm đều đặn.
Vậy mà, anh vừa nói, bỏ thuốc phá thai vào trong cơm?