Yêu Nào Đáng Tội Chết


"Đã nói cô ở nhà chờ, cô lại không nghe"
Tỉnh Khiết Chi vừa đi vừa liên miệng oán trách.

Lăng Yên lè lưỡi đem tấm biến trong tay thu lại.

Khí hậu nước Y lúc này có chút lạnh.

Lăng Yên mặc chiếc áo khoác màu kem, bên trong là một chiếc áo len cao cổ ôm sát người nên bụng cô có chút nhô ra.

Cô đưa tay định lấy hành lý, Tỉnh Khiết Chi lập tức đổi tay cầm hành lý: "Cô nên nhớ là mình đang có thai đó"
Ba tháng trước, nhân lúc hỗn loạn khi xảy ra đám cháy, Lăng Yên đã trốn ra khỏi biệt thự của Kiều gia.

Với kinh nghiệm thất bại của lân trước, bọn họ đã hiểu rõ hơn thủ đoạn của Kiều Vân Mặc.

Chuyến bay đó, Lăng Yên thực sự có đăng ký, có điều trước lúc lên máy bay cô đã đổi sang một chuyến bay khác sang nước Y.

Đứa bé trong bụng Lăng Yên vốn đã không ổn định, lại thêm việc rung lắc trên máy bay lại càng có chút nguy hiểm.

Cô vừa xuống sân bay thì lập tức vào viện, tịnh dưỡng rất lâu mới có thế xuất viện.

Xe đã chuẩn bị sẵn chờ ở bên ngoài sân bay.

Lăng Yên ngồi vào xe, Tỉnh Khiết Chi để hành lý vào cốp rồi cũng ngồi lên xe.


"Bác tài, có thể đi được rồi"
Lăng Yên ngồi ghế sau nói vọng lên với bác tài xế.

"Đợi một chút"
Nói xong Tỉnh Khiết Chi quay người giúp cô thất dây an toàn.

Lăng Yên có chút đỏ mặt, con người này từ lúc xuống máy bay đến giờ đã nói cô mấy lần rồi.

Cô thật sự vô dụng như vậy sao? "Không cần phải lo lắng như vậy"
Cô xua tay.

Tỉnh Khiết Chi mặc kệ cô giơ tay ra vỗ vai bác tài xế: "Bác tài, lần này có thế đi được rồi"
Tài xế người Hoa gật đầu, xe bắt đầu khởi động.

Xe dừng lại trước một biệt thự gạch đỏ.

Tỉnh Khiết Chi để Lăng Yên xuống xe trước, anh và tài xế cùng nhau chuyển hành lý xuống.

Mọi thứ sau khi xong xuôi, lúc ngồi xuống trong tay được đưa đến một cốc hồng trà.

Anh bật cười: "Cô nhập gia tùy tục cũng nhanh thật đấy"
Người nước Y rất thích uống trà, nổi tiếng nhất chính là loại hồng trà này.


Lăng Yên cười đáp lại, còn mình thì cầm một cốc sữa bò nóng uống.

Tỉnh Khiết Chi lại hỏi về tình hình sức khỏe của Lăng Yên, cô đều trả lời một cách qua loa.

Lúc ăn cơm tối, cô cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi: "Anh ấy sau đó có gây phiền phức cho anh không?"
Cô không nghĩ rằng người đó sẽ quan tâm cô, chỉ có điều anh nhất định sẽ không bỏ qua cho người giở trò sau lưng anh.

Tỉnh Khiết Chi lặng lẽ bỏ đũa xuống, dùng giấy ăn lau miệng xong mới trả lời: "Không có, cô không cần lo lắng"
Chuyện anh bị Kiều Vân Mặc bắt lại tra hỏi, anh không hề nói với Lăng Yên.

"Lần này tôi qua đây với danh nghĩa đi đào tạo, chuyện này đã được định trước từ nửa năm trước sẽ không dẫn đến nghi ngờ gì đâu"
Lăng Yên gật đầu, tiếp tục ăn cơm.

Cô muốn đoạn tuyệt mọi thứ trong quá khứ, nhưng trong lòng không hiểu sao lại có chút hụt hãng khiến cô không vui.

"Ây ya"
Cô ôm bụng, đôi đũa trên tay rơi xuống đất.

Nét mặt Tỉnh Khiết Chi chợt thay đổi: "Sao vậy?"
Lăng Yên dựa lưng vào thành ghế, chầm chậm hít thở, cô nhíu mày xoa tay: "Không sao không sao, đứa bé có chút nghịch ngợm.

"
Con à, con đang trách mẹ sao? Bên ngoài lại đổ mưa, Lăng Yên lặng lẽ nhìn những hạt mưa rơi trên ô cửa số phát ra âm thanh tí tách.

Nếu con không thích bố con vậy mẹ chỉ cần có con là đủ rồi.

Cô đặt tay lên bụng, cảm nhận nhịp tim đang đập bên trong, âm thầm hạ quyết tâm.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận