"Anh__"
Kiều Vân Mặc có thể nghe tiếng nhịp tim mình đang đập thình thịch bên tai đến nỗi đầu có chút đau.
Ánh mắt này, khuôn mặt này, đã biết bao nhiêu lần xuất hiện trong giấc mộng của anh.
Hiện giờ cô vẫn còn sống và đang đứng trước mặt anh.
"Theo tôi vẽ"
Anh đã đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô.
Cũng chính vào lúc tay anh đưa về phía cô, Lăng Yên lập tức lùi về phía sau.
Cái bắt tay hụt trong không khi khiến cho trái tim Kiều Vân Mặc cũng hụt hãng theo.
Ngước lên nhìn vào đôi mắt long lanh đầy sự phòng bị đó.
Trong đó có chút chán ghét khiến anh vô cùng ngạc nhiên.
Lăng Yên nhíu chặt lông mày: "Kiều Vân Mặc, nhiêu năm như vậy anh vẫn chẳng hề thay đổi một chút nào"
Không biết từ lúc nào, Tỉnh Khiết Chi đã chen vào giữa hai người, trên mặt cũng chứa đầy sự phòng bị đối với Kiều Vân Mặc.
Người phụ nữ của mình đã ở sau lưng một người đàn ông khác nhìn mình như rắn độc.
Lồng ngực như bị hàng nghìn con dao đâm.
Kiều Vân Mặc tức giận nhìn Tỉnh Khiết Chi: "Tỉnh Khiết Chi, anh đừng có thách thức tính nhẫn nại của tôi, mau tránh ra cho tôi!"
Có thể khiến tổng giám đốc Kiều thị nói ra những lời như vậy có thể thấy anh đã thực sự nổi giận.
Tỉnh Khiết Chi lại không hề né tránh, không chút thua kém: "Tôi sớm đã không nhận lương của anh Kiều rồi, nếu như Kiều tổng muốn ra lệnh thì dường như đã tìm sai đối tượng"
Đăng sau bờ vai của Tỉnh Khiết Chi là ánh mắt lạnh nhạt của Lăng Yên.
Kiều Vân Mặc nhìn cô ở sau lưng vỗ nhẹ vai Tỉnh Khiết Chi đi lên phía trước.
"Anh Kiều"
Anh nghe cách xưng hô xa lạ của cô, "Không biết muốn đưa tôi đi đâu?"
Anh cố gắng tìm một chút sự ấm áp trong ánh mắt cô nhưng chỉ là vô ích.
Chẳng lẽ cô thật sự coi anh là người lạ sao? Anh tuyệt đối không cho phép! "Cô là vợ của Kiều Vân Mặc tôi, cô nói tôi muốn đưa cô đi đâu?"
Anh từng bước tiến lại gần, ánh mắt lạnh lùng khoá chặt vào cơ thể mềm yếu của cô.
Ngay ở trước mặt anh Lăng Yên trực tiếp quay người di : "Trong giới kinh doanh không ai không biết Kiều tổng không tha cho ai bao giờ, lẽ nào thực sự đến mức này sao? Chỉ là một người vợ hữu danh vô thực thôi mà"
Không thể nhịn nổi cái dáng vẻ xa cách của cô.
Kiều Vân Mặc giữ lấy vai cô bắt cô nhìn thẳng vào mắt mình.
"Đủ rồi đủ rồi, chúng ta không cần phải nói chuyện như thế này nữa, em nói cho anh biết phải làm như thế nào em mới chịu cùng anh đi về?"
Cuối cùng anh vẫn là hạ mình trước.
Lăng Yên mặc kệ hành động của anh, ngước mắt lên lạnh lùng nhìn anh : "Tôi trở về vậy Như Nam của anh phải làm sao?"
Ôn Như Nam, cái gai mãi mãi không thể gỡ bỏ giữa hai người họ.
Anh nhẹ nhàng buông tay, nét mặt lại trở về bình thường.
"Cô ấy hại chết cha em, em hận cô ấy rất bình thường, chỉ là anh nợ bố mẹ cô ấy, anh đã đồng ý với họ sẽ chăm sóc cô ấy.
.
""
Giữa người mình yêu và sự phó thác của ân nhân anh từ trước đến nay vẫn không có cách nào để lựa chọn.
Lăng Yên lùi về sau một bước, cô nhìn người đàn ông trước giờ cô hết lòng yêu thương.
Trên vai truyền đến sự ấm áp quen thuộc.
Quay đầu lại là ánh mắt ấm áp của Tỉnh Khiết Chi đang cười với cô.
Sau khi ra nước ngoài, dưới sự giúp đỡ của Tỉnh Khiết Chi cô đã điều tra ra nguyên nhân cái chết của cha.
Khi cô biết là Ôn Như Nam đã dùng ma tuý hại chết cha, có trời biết cô chỉ muốn lập tức trở về lột da cô ta trả thù cho cha.
Nếu như không vì cha, cô sao có thể dễ dàng để người phụ nữ đó sống lâu như vậy.
Tình yêu của Kiều Vân Mặc, cô đã không còn mơ ước đến.
Trở về chỉ là để đối phó với người phụ nữ kia.
"Tôi cùng anh đi về"
Giọng nói lạnh lùng của cô cất lên cuối cùng đã xoá tan không khí căng thắng hiện tại.