"Mẹ ơi!"
Trên màn hình điện thoại, bé gái tết tóc hai bên nghiêng đầu cười với cô.
Điện thoại được dựng lên ở giữa bàn, Lăng Yên và Tỉnh Khiết Chi ngồi cạnh nhau nét mặt vô cùng yêu chiều nhìn cô bé trong điện thoại.
Màn hình có chút tối đi, Lăng Yên ấn sáng lại màn hình nói: "Tiểu Văn Văn, lúc mẹ và chú Tỉnh không có ở đấy con có ngoan không"
Đôi môi đỏ hồng chu lên dí sát màn hình điện thoại gửi đến người đầu dây bên này một nụ hôn, Lăng Yên hai người họ bị sự đáng yêu này làm tan chảy, bâu không khí u ám lúc nãy dường như đã được xua tan.
"Tiểu Văn Văn ngoan nhất, sao mẹ toàn quên thế"
Bé gái nghiêng đầu, đôi mắt to tròn như hai trái nho chớp chớp làm nũng với cô.
Lăng Yên cảm thấy bản thân bị sự đáng yêu của con gái làm cho mềm nhũn, nhưng vẫn cố giữ nét mặt nghiêm túc: "Vậy mẹ nghe nói con quấy nhiễu dì Mary là sao?"
"Không có không có không có, mẹ nói linh tinh, không nói chuyện với mẹ nữa"
Đôi tay mũm mĩm của Tiểu Văn Văn che mắt liên tục lắc đầu, hai bím tóc lắc vô cùng mạnh.
Qua một lúc, cô lại hé tay nhìn ra ngoài, bộ dạng vô cùng tỉnh ranh.
Lăng Yên nhìn con gái cười, bên vai từ lúc nào đặt lên một bàn tay, cô quay đầu nhìn đúng lúc chạm phải ánh mắt ấm áp của Tỉnh Khiết Chi.
Sau đó vô cùng ăn ý nhìn nhau cười.
Năm đó lúc cô mang thai Tiểu Văn Văn tình trạng không được tốt lắm, lúc sinh tính mạng vô cùng nguy hiểm, thiếu chút nữa là cả hai lớn và nhỏ đều không giữ được, chuyện này đến giờ cô nghĩ lại vẫn cảm thấy sợ.
Không dễ dàng gì mới đưa con cô đến thế giới này, đứa bé vì lúc mang thai bị ảnh hưởng quá nhiều nên phải ở trong lồng kính một thời gian dài.
Lúc đó mỗi lần nhìn đứa trẻ nằm trong lồng kính đều cảm thấy vô cùng tội lỗi.
Cô luôn cảm thấy Tiếu Văn Văn là lý do làm cô mạnh mẽ hơn, quên đi sự tham sống sợ chết của mình, từ lúc mang thai đến lúc sinh, đều là do bản thân liên lụy đến đứa bé phải chịu tội nhiều như thế, đến giờ cô vẫn chưa thể đi ra khỏi suy nghĩ đó.
Nếu như chỉ có một mình cô mà không có Tỉnh Khiết Chi ở bên cạnh, cô và Tiểu Văn Văn có thế sống đến giờ không đã là một vấn đề rồi.
Tiếu Văn Văn lớn như vậy rồi đây là lần đầu tiên không có họ ở bên cạnh nên có chút nhớ mong, vì thế cuộc điện thoại kéo dài khá lâu.
Sau khi dặn dò vài câu và cách màn hình điện thoại gửi đi gửi lại vô số nụ hôn gió, lúc Lăng Yên cuối cùng cũng ấn nút dừng cuộc gọi ngoài trời đã tối rồi.
Sờ chiếc điện thoại đã nóng ran, Lăng Yên nhìn lại số phần trăm pin còn lại rồi trực tiếp cho điện thoại vào túi chuẩn bị đi về.
"Tiểu Văn Văn từ ngữ ngày càng nhiều, còn nói liên tục không ngớt, nó chỉ cần muốn nói tiếp là không ai có thể ngăn nổi"
Tuy rằng miệng đang nói xấu con gái, nhưng trên người cô luôn toát lên tình yêu thương của người mẹ.
Thời gian ba năm, Tỉnh Khiết Chi luôn ở bên cô giờ đã giống như người thân trong nhà có thể nói những chuyện vụn vặt này.
Nhà Tỉnh Khiết Chi cách quán cà phê không xa, cũng không vội vàng, anh ngôi nhìn Lăng Yên thu dọn túi xách: "Hoạt bát một chút không tốt sao?"
"Dzii_—_"
tiếng khóa túi kéo dài đột nhiên dừng lại.
Lăng Yên đứng dậy, cúi đầu cười với Tỉnh Khiết Chi, nửa trách móc nửa không biết phải làm sao nói: "Chính vì anh cứ chiều con bé, tôi đi trước đây ha"
Vẫy tay chào xong, cô liền rời đi.
Nhìn bóng cô càng đi càng xa, càng ngày càng bé lại, nụ cười trên khóe miệng Tỉnh Khiết Chi mới lộ rõ.
Người anh muốn nuông chiều, không chỉ có một mình Tiểu Văn Văn.