"Đừng lo chuyện bao đồng!"
Tiếng mắng chửi vang lên.
Tỉnh Khiết Chi giơ điện thoại lên, ánh đèn flash lóe sáng một cái.
"Tiểu tử thối, ngươi làm gì vậy?"
"Anh Phi, đánh hắn trước rồi hãy nói.
"
Những tên hung hăng đó cách con người thuần khiết kia gần như thế khiến Tỉnh Khiết Chi tức đến mức cả cánh tay đều run cả lên.
"Trước khi vào đây, tôi đã báo cảnh sát, cục cảnh sát chỉ cách đây một con phố, hiểu chuyện thì lập tức rời khỏi đây đi"
Nếu như trong tay có súng, e rằng hiện giờ những tên ranh này đã chết trong tay Tỉnh Khiết Chi rồi.
"Báo cảnh sát, ta đập chết ngươi"
Một tên nóng nảy đã xông đến trước mặt Tỉnh Khiết Chi.
"Dừng lại cho ta!"
Người thận trọng nhất trong đám người họ mở lời, "Đi trước đã, món nợ này sẽ tính saul"
Trước khi đi, điện thoại của Tỉnh Khiết Chi bị cướp mất, tiếng mắng chửi cách ở rất xa cũng có thể nghe thấy.
Anh chỉ quan tâm đến sự khác thường rõ rệt của Lăng Yên.
Khuôn mặt ửng hồng không bình thường, còn cả thân thế không hề có chút sức lực nào, đây là loại thuốc đó! Tuy người đã an toàn trong vòng tay nhưng trong lòng Tỉnh Khiết Chi lại không thể bình tĩnh dược.
Chỉ thiếu một chút nữa, chỉ chậm một chút nữa thì số mệnh bi thảm không thể thay đổi được đã xảy đến với Lăng Yên.
Nếu như không phải đúng lúc bên Tiểu Văn Văn xảy ra chuyện gấp, nếu như không phải anh nhìn thấy ngoài cửa lớn mở ra một cách đáng nghi, nếu như tất cả những điều đó đều không tồn tại, vậy hậu quả như thế nào, anh đến nghĩ cũng không dám nghĩ.
"Ưm! "
Tiếng kêu yếu đuối từ cổ họng Lăng Yên phát ra.
Tỉnh Khiết Chi nhìn về phía nhà vệ sinh.
Xe cấp cứu anh đã gọi đến, nhưng có lẽ phải một lúc nữa mới tới nơi, cả người Lăng Yên nóng như lửa đốt, anh phải dùng ít nước lạnh giúp cô hạ thân nhiệt.
Cánh tay mảnh mai đột nhiên kéo lấy áo anh, Lăng Yên ngước đầu lên, dựa vào lòng anh: "Nóng, nóng quá"
Tác dụng của thuốc ngày càng nghiêm trọng.
Cảm giác lạnh lẽo truyền đến, cả người Tỉnh Khiết Chi cứng nhắc tại đó.
Lăng Yên đấu tranh giữa sự tỉnh táo và mơ màng, dần dần lí trí ngày càng ít, cô chỉ biết dựa vào vật thể khiến cô cảm thấy mát hơn.
Người mình yêu thương dựa vào trong lòng mình với tư thế như vậy, trên thể giới này làm gì có người đàn ông nào không rung động.
Cảm xúc đang dâng trào trong lòng lúc này khiến Tỉnh Khiết Chi hoài nghi bản thân mình có phải cũng đã bị trúng thuốc mê rồi không.
Lý trí của một bác sĩ giúp anh kiềm chế sự kích động lúc này.
Ba năm sớm tối bên nhau, anh càng ngày càng nhìn rõ tình yêu của mình dành cho Lăng Yên.
Chính vì yêu quá sâu đậm nên anh không thể làm ra chuyện tốn thương cô.
Anh nắm cánh tay đang kéo áo của mình ra rồi đặt xuống giường.
"Lăng Yên, cô nhẫn nại một chút"
Sợ sức mạnh của bản thân sẽ làm cô đau nên anh vô cùng nhẹ nhàng nhưng như vậy lại khiến anh vừa định rời đi thì cô lại lập tức víu lên người anh lần nữa.
Rõ ràng có thể cảm nhận được lý trí của bản thân lúc này đã sụp đổ, Tỉnh Khiết Chi quyết định lân này sẽ dứt khoát hơn một chút.
"Lăng Yên, xin lỗi"
Anh nói nhỏ bên tai cô một tiếng.
"Anh là muốn xin lỗi ai!"
Cơn thịnh nộ bao kín cả căn phòng.
Chưa kịp đợi Tỉnh Khiết Chi quay đầu lại nhìn, cả người anh đã bị lực lớn đẩy ra ngoài.
Ngã quỳ xuống đất, anh cũng không lập tức phản ứng lại.
Ngước đầu lên, người vốn trong vòng tay giờ đã nằm trong lòng Kiều Vân Mặc.
Tỉnh Khiết Chi dựa vào tường đứng dậy: "Không phải như những gì anh nhìn thấy đâu, Kiều Vân Mặc, anh bình tĩnh nghe tôi nói! "
"Cút!"
Người đàn ông đang tức giận này nào có tâm trí nghe anh giải thích, "Cút ngay cho tôi!"