Yêu Nghiệt, Buông Tha Ta

Năm đó, ta cùng Bạch Hồ trên sơn cốc…

“Cần nhi a, tiểu Bạch phải đi đại lục một khoảng thời gian. Ngươi ngoan ngoãn ở lại đây đợi, ân?” Bạch Hồ vừa bước ra khỏi nhà, vừa quay lại tươi cười mà căn dặn ta.

“Ngươi sẽ đem về đồ ăn ngon?” Ta háo hức hỏi hắn.

“Ân, ta sẽ mua kẹo hồ lô cho ngươi.” Nói rồi nhẹ nhàng bước đi. Phong thái của hắn vẫn cứ nhẹ nhàng như vậy, tựa hồ từ trước đến giờ chưa từng có gì vướng bận.

Từ trong nhà, ta đứng nhìn theo cho đến khi hắn đã đi khuất bóng, sau đó, nhảy lên sung sướng! Cảm giác lúc đó thật sự rất giống được giải thoát sau một năm học nhồi nhét. Ách, mà cũng không đến mức như vậy, là, xem như được nghỉ lễ đi… Nói chung là sẽ được thoải mái tự do suốt một thời gian.

Rồi thì trong thời gian đó, Hạ Minh xuất hiện. Y là do tình cờ phát hiện được Bạch Hồ đi ra từ một lỗ hổng, sau đó nhanh chân nhảy vào lỗ hổng trước khi nó kịp đóng lại, và rồi đến được đây.

Lúc ta nhìn thấy y, cả người y toàn là bùn đất, ta thương tình lấy cho y mượn bộ đồ của Bạch Hồ, bảo y thay ra. Y thoáng đánh giá ta qua cách ăn mặc quái dị, sau đó nhận lấy bộ đồ từ tay ta, đưa lên mũi ngửi ngửi. Khi đó, ta còn tưởng y là người rừng duy nhất còn sót lại ở chốn này.

“Ngươi là người từ đâu tới? Sao lại xuất hiện tại nơi này?” Y nhìn ta nghi hoặc.

“Chẳng là, ta xui xẻo bị kẻ xấu ném vào nơi bệnh hoạn này a…” Ta vừa nói vừa lắc đầu thở dài.

“Có phải nơi đây có một yêu hồ giống đực sinh sống?” Y không quan tâm đến sự thương tâm của ta, tiếp tục hỏi.

“Ta không biết ngươi nói cái gì yêu hồ, nhưng nếu là giống đực thì lúc trước quả thật là có. Uy, là một tên cuồng sát, hắn rất đáng sợ!” Ta vừa nói vừa làm vẻ mặt lo lắng, giả bộ dáo dác nhìn quanh.

“Có phải hay không hắn rất đẹp?”

“Ân, đúng vậy.” Ta nghĩ nghĩ rất nhanh liền trả lời.

“Tên đó vốn dĩ là yêu hồ. Ta không hiểu tại sao ngươi vẫn còn sống, tuy nhiên nếu cứ tiếp tục sống ở đây sẽ rất nguy hiểm. Ngươi nên sớm rời khỏi đây trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ.” Hạ Minh khuyên ta.

“Nhưng ta phải đợi hắn về, hắn đã hứa là sẽ mua kẹo hồ lô cho ta. Với lại, hắn cũng đã nói là sẽ đối tốt với ta, ta không lo. Còn nữa, ta có thể cam đoan với ngươi tuy hắn hơi quái gở nhưng là người chứ không phải yêu hồ.” Ta phụng phịu. Có lẽ lúc đó ta đã quen với việc được hắn chăm sóc, dần mất cảnh giác.

“Nha đầu ngốc. Ngươi chưa từng nghe người ta nói là “vỗ béo trước khi ăn” sao? Giờ hắn đối tốt với ngươi, nhưng sau này ai đảm bảo hắn sẽ không giết thịt ngươi?” Y khẽ cốc đầu ta.

Bàn tay to ấy, mang đầy đất cát để lại trên tóc ta khiến cho ta khó chịu.

“Vậy, mẹ ta cũng từng bảo “không được nghe lời người lạ”! Ta dựa vào gì mà có thể tùy tiện tin ngươi? Bạch Hồ dẫu sao cũng còn đáng tin hơn một kẻ không rõ lai lịch như ngươi.” Ta vừa phủi đất cát trên tóc vừa bênh vực Bạch Hồ.

“Ân ân, được. Vậy thì ta sẽ không ép ngươi. Nhưng phiền ngươi có thể đưa ta ra khỏi đây được không.”

Lần đó, Hạ Minh yêu cầu ta như vậy là do y cảm nhận yêu khí nơi đó rất mạnh, nếu ở lại lâu thì sẽ không có lợi cho y. Nên y mới muốn biết lối thông với bên ngoài, sau này sẽ đưa sư phụ đến hợp sức tiêu diệt toàn bộ. Tiếc cho y là ta cũng không biết lối ra ở đâu. Bọn ta cứ như vậy đi tìm bằng niềm tin và hy vọng. Rốt cuộc, nản chí…

“Này! Ta nói, ngươi vào đây bằng đường nào sao lại không nhớ a?” Ta cằn nhằn.

“Vậy còn ngươi, ngươi vào đây bằng đường nào?” Y hỏi ngược lại ta.

“Không phải ta nói rồi sao? Ta bị kẻ xấu ném vào đây, lúc đó ta còn đang hôn mê đâu?”

Cứ như vậy, y không còn đề cập đến việc tìm lối ra nữa. Những ngày sau đó, bọn ta biến thành hai con mèo lười biếng, chỉ biết ăn và nằm ườn trong sơn cốc.

Ta và Hạ Minh lâu lâu lại trao đổi vài câu, sau đó lại tiếp tục việc ai người ấy lo.

Những lúc nằm phơi nắng trên thảm cỏ, ta lại nghĩ, nếu như người ở chung với ta là Hạ Minh thì thật tốt. Y không nói nhiều, và chắc hẳn cũng không yêu sách (đặt điều kiện vòi vĩnh, gần giống như vậy) này nọ như Bạch Hồ. Ở bên y, ta cảm nhận được sự thanh thản và yên bình.

Có một ngày, Hạ Minh hỏi ta:

“Này, ngươi nhìn xem bông hoa này có phải rất đẹp?” Y ngắt lấy một đóa hoa màu vàng rực rỡ, có viền màu trắng, cánh hoa lớp dày lớp mỏng, được xếp như tòa sen, đưa đến trước mặt ta.

“Ân, không đến nỗi.” Ta thủng thẳng đáp. Đồng chí hoa này khá là quen thuộc với ta, hình như là nằm trong số các bông hoa xấu số bị Bạch Hồ ngắt để tặng ta.

“Ngươi nhìn xem là màu vàng đẹp vẫn là màu trắng đẹp hơn?”

Ta khó hiểu nhìn y… Tại sao lại hỏi như vậy? Là do quá rảnh rỗi? Ngày thường không bao giờ y hỏi những vấn đề nhàm chán này.

“Màu vàng.” Tuy không hiểu ra sao nhưng ta vẫn trả lời.

Và lạ lùng hơn nữa, sau khi nghe xong câu trả lời của ta thì Hạ Minh bỗng nhiên nở nụ cười. Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy y cười. Nụ cười đó ấm áp như nắng ban mai, ăn sâu vào trong tâm trí ta lúc đó.

Ngày hôm sau thì Bạch Hồ trở về…

Buổi sáng, ta đang đi loanh quanh bắt bướm thì đã thấy đằng xa xa có dáng người thanh thanh đi vào. Nhận ra là Bạch Hồ đã quay lại, ta vội đi tìm Hạ Minh, thông tri cho y biết để còn trốn đi. Ta không nghĩ muốn thấy cảnh Bạch Hồ giết Hạ Minh, sau đó lóc thịt y ra phơi khô…

Nhưng là, ta tìm ngoài cốc không thấy y, thường là giờ này y phải đang nằm ườn trên cỏ xanh. Nghĩ một hồi, ta chạy vào trong nhà. Có lẽ Hạ Minh hẳn vẫn còn ngủ. Cũng không thấy! Ta xoay người định chạy ra bên ngoài. Bỗng, đang hấp tấp thì ta đụng phải một người, ngã nằm ra đất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui