Yêu Nghiệt, Buông Tha Ta

Khắp phòng giờ này đã tràn ngập mùi hương thơm ngát. Ta chợt nhớ đến một bộ phim, trong phim có cảnh dùng mùi hương làm người ta chết ngạt… Uy, không man rợ đến mức đó đi.

Bạch Hồ vẫn không có động tĩnh gì. Ta lo ngại hắn có hay không thấy ta như thế này quyến rũ nên máu dồn lên não mà chết a?! Lo lắng là một chuyện, có dám hỏi hắn không lại là một chuyện khác. Và vì thế, địch bất động thì ta cũng bất động!

Chờ tới hơn 7348 giây, ta cũng đã bắt đầu mệt mỏi. Con mẹ nó! Hắn khi không lại rảnh rỗi đến ám ta sao?! Sao không về phòng ngủ cho khỏe?! Ách, hay là hắn đã về rồi nhỉ? Và một lần nữa, tò mò hại thân.

Lúc ta xoay người lại đối diện với cửa phòng thì thấy hắn đã nằm chống cằm trên giường, ánh mắt dán chặt lấy ta, khóe miệng còn mang theo ý cười nhàn nhạt. Thiên! Hắn khi nào thì nằm cạnh ta a?!

Ta còn đang trợn tròn mắt vì kinh ngạc thì hắn đã nhanh chóng đè ta nằm ngửa ra giữa giường, hai tay kiềm chặt hai tay của ta. Ta hốt hoảng, lắp bắp hỏi: “Ngươi… ngươi muốn làm gì a?”

Hắn không trả lời ta ngay, ép môi xuống miệng của ta, bừa bãi mà mút lấy, ánh mắt vẫn thủy chung không rời khỏi hai con mắt ốc nhồi của ta.

Đến khi ta sắp tắt thở vì thiếu khí thì hắn mới chịu buông tha ta. Khóe miệng còn vương lại một dòng chất lỏng, hắn tựa tiếu phi tiếu nói: “Ngươi đứa ngốc, không đoán được ta sẽ làm gì sao?”

Không biết ta có hay không bị ù tai, giọng nói của hắn lúc này so với ngày thường lại có thêm vài phần truyền cảm, vài phần êm tai mặc dù lời nói ra lại mang theo ý trêu chọc.

“Ta, ta biết! Nhưng là ta không cho phép ngươi thực hiện!” Hai tay bị khống chế, định nhấc chân lên đạp nhưng chợt nhớ lại lần trước, ta chuyển sang dùng thiết đầu công.

Hắn không tránh né, mặc cho đầu ta va vào đầu hắn đau điếng, lại còn cười khiêu khích: “Cần nhi a, ngươi nghĩ ngươi sẽ ngăn được ta sao?”

Ta biết khả năng của ta hội không thể phản kháng hắn, đành rặng ra vài giọt nước mắt, học theo bộ dạng ủy khuất hằng ngày của hắn, thút thít hỏi: “Ngươi là đang ép ta sao?”

Hình như có hiệu quả! Ánh mắt hắn khẽ động, hắn có và phần ngạc nhiên lẫn lúng túng, vỗ vỗ lấy mặt ta: “Nào có, ta đương nhiên là không có ép ngươi a?”

“…” Ân, hắn không có ép ta? Vậy hai chân của hắn đang dùng sức tách hai chân ta ra là sao a?

Lời còn chưa kịp nói ra, ta đã bị một mùi hương quen thuộc câu hồn đi. Nhàn nhạt, nhẹ nhàng, thanh mát như chính con người của hắn. Bên tai có ai đó đang thì thầm gọi ta “Cần nhi, Cần nhi”. Ta không biết rõ lúc này ta có hay không tỉnh táo, ta mặc cho người đó trên người ta làm càn…

Bạch y xộc xệch không làm mất đi vẻ liêu nhân của hắn, thậm chí còn mang thêm vài phần câu dẫn. Tóc đen thả ra, tán loạn phủ lấy tấm thân trần của ta. Tóc hắn thật mềm mại, so với tơ lụa còn muốn mềm hơn. Từng lời nói ra đều mang theo dịu dàng cùng sủng nịnh trái ngược với hơi thở dồn dập mang đầy sắc dục. Bàn tay hắn lưu động trên cơ thể của ta, mơn trớn, lại như nâng niu một báu vật. Khi ta bắt đầu tiếp ứng được với cảm giác mới lạ thì Bạch Hồ cũng bắt đầu lộ mặt, chuyển sang khi dễ ta.

Hắn dùng đầu ngón tay mà trêu đùa đầu lưỡi của ta, một ngón, hai ngón, thậm chí cả ba ngón. Hắn rút ngón tay ra là lại dùng sức mà hôn lấy ta, càn quét và chiếm đoạt. Bàn tay hắn cũng đã dùng lực hơn trước, xoa nắn hai bầu ngực của ta đến đau nhức. Ta rên rỉ, không phải do khoái cảm, mà là vì đau. Như nhận ra điều đó, hắn giảm lực đạo đi một chút, đồng thời gầm lên một tiếng. Đoạn, hắn rút dây lưng ra, cột chặt hai tay ta lại, cố định ngay đầu giường. Lúc đó, ta để yên cho hắn tùy ý mà không nghĩ đến hắn lại có sở thích bệnh hoạn!

Hắn ngậm cắn ngực của ta, ta không ý kiến, cảnh này trong AV chiếu không ít. Hắn ngậm luôn cả đầu ngón chân ngón tay của ta, ta cũng không ý kiến. Tuy nhiên, hắn lại còn bắt ta dang hai chân ra cho hắn liếm mút chỗ đó. Ta xấu hổ, tìm cách khép chân lại nhưng không được. Lưỡi của hắn lúc đầu chỉ khiêu khích vùng bên ngoài, nhưng đến khi đã mút xong thứ chất nhờn bên ngoài lại xâm nhập vào bên trong. Hắn thậm chí còn dùng tay khai mở để đầu lưỡi dễ dàng tiến vào trong hơn, rồi lại dùng nó mà khuấy động. Ta cố gắng nhích người lên trên, né tránh sự quấy phá của hắn từ bên dưới thì nhận được ánh nhìn cảnh cáo của hắn.

Hu… oa… aaaa… Là ta sai lầm rồi! Vốn biết hắn không phải thứ gì tốt đẹp mà! Lại bị cử chỉ ân cần lúc nãy của hắn cấp lừa đi rồi!

“Ngươi khóc cái gì a? Ta còn chưa cho vào mà?” Thấy ta đã nước mắt ngắn dài, hắn ngẩng đầu lên, nhíu mày khó hiểu.

Ta chưa kịp tố cáo hắn thì thấy ánh mắt hắn bỗng trở nên ngưng trọng. Lại giở trò gì đi?! Bất quá, không như ta nghĩ, hắn có vẻ rất nghiêm túc. Hắn chỉnh lại y phục của bản thân sau đó mặc y phục lại cho ta, xoa đầu ta mà nói: “Đứa ngốc, ngoan, không khóc nữa. Ta dẫn ngươi đi.”

“Đi đâu?” Ta nghệch mặt hỏi hắn. Gì nha? Cơ thể nhớp nháp thế này, lại còn bắt ta phải đi đâu a? Nếu là đi tắm thì ổn, mà đi tắm có cần phải tốn công mặc đồ vào không a?!

“Có người xâm nhập vào nơi này.” Hắn trầm mặc trả lời, ánh mắt nhìn về phía lối đi. “Nếu nhanh chóng, ta và ngươi có thể thoát.”

Nghe đến đó, ta hiểu ra, ngoan ngoãn mà chạy theo hắn.

“Ta bây giờ có lẽ vô dụng. Nhưng là sau này, ta sẽ không bắt ngươi phải chạy như thế này nữa đâu.” Ở phía trước dẫn đường, hắn kiên định nói.

“Ta biết.” Ở phía sau, ta chạy với sức lực của một vận động viên điền kinh, đối hắn trả lời. Thật sự không quan tâm hắn có hay không hồi phục, ta chỉ nghĩ đến việc ở bên cạnh hắn… Như vậy là tốt rồi, cho dù là ta đôi khi không hiểu nổi hắn, cho dù là đôi khi hắn đối ta khi dễ, ta vẫn mong được như vậy ở bên cạnh hắn. Vĩnh viễn chứ không là mộng…

Hoa cỏ dưới chân như đang nhảy múa theo từng bước chân của bọn ta. Ta đã không nghĩ đến việc lại phải rời khỏi nơi đây nữa. Nhưng là, ai nào đoán biết trước được lại có ngày này…

Từ đằng xa, có thể nhìn thấy được đang đứng trên nóc nhà là hai dáng người, một nam một nữ. Dáng người quen thuộc đó không ai khác, chính Hạ Minh và Mộc Linh!

Họ hẳn là đã phát hiện ra bọn ta, đương nhiên rồi, chạy giữa đồng trống như thế này, hội có kẻ mù mới không thấy! Bạch Hồ hình như cũng nhận ra điều đó, hắn dẫn ta rẽ vào một con đường khác có cây cối rậm rạp chắn ngang. Chỉ tiếc là, vẫn không kịp. Hai người kia chỉ cần vận khinh công một chút là có thể đến chặn trước mặt bọn ta. Không nói cũng biết họ sẽ làm gì. Đương nhiên là thanh trừng cái gì đó yêu quái a ~ Bất quá, bọn họ lại không thể nào diệt được thứ ma quỷ bên trong tâm bọn họ rồi. Thật buồn cười đâu!

Vung Kích Mộc lên, Mộc Linh nhắm thẳng vào ngay đầu Bạch Hồ. Nếu hắn không né kịp, có lẽ đã bị chẻ đôi, đằng này, hắn chỉ bị trầy xước một bên tay. Ta thầm nghĩ không sao, nhưng ta nào biết rằng, chỉ một vết trầy đó cũng có thể giết chết hắn… May mắn là, hắn không chết.

Hắn đứng trước mặt ta, mồ hôi thấm ướt cả lưng áo, nhưng hắn vẫn như vậy ung dung đứng trước mặt ta. Cho dù có thế nào, hắn cũng hội sẽ không ở tại ta trước mắt mà kêu than một tiếng. Nam nhân mà ta yêu, có chính là như vậy quật cường.

Nói là có hai người truy đuổi nhưng thật thì chỉ có mình Mộc Linh là quyết sống quyết chết, Hạ Minh ở một bên chỉ yên lặng nhìn bọn ta. Y là đang nghĩ gì trong đầu? Là đang phân vân sao? Hay là y đã biết rằng ta nói với y là thật, là Mộc Linh đã giết chết Cổ lão nhân chứ không phải Bạch Hồ?

Bạch Hồ tự dưng loạng choạng, ta vội ôm lấy hắn thì thấy cả người hắn nóng ran. Uy, hắn là đang bị gì vậy?!

“Ngươi không sao chứ?” Ta kích động hỏi hắn. Này là, công dụng của Kích Mộc sao? Nó chính là như vậy nguy hiểm?!

“Ta không sao.” Ánh mắt Bạch Hồ đã có phần mông lung, lời hắn nói ra lại nhẹ như gió thoảng. Hắn đang dần mất đi ý thức?!

Ta chật vật đỡ lấy hắn, nhanh chóng thoát khỏi. Dường như cỏ cây nơi đây cũng có linh hồn, chúng bỗng dưng lên một bức tường vững chãi ngăn cách bọn ta và hai người kia. Ta thầm cảm ơn trời, sau đó theo lối đi mà chúng cây cỏ đã vạch ra sẵn, đến trước “Hồ Ly Động”.

Ta đưa Bạch Hồ vào Hồ Ly động. Hắn dường như đã suy yếu đến cực hạn. Ta sốt ruột đưa tay lên chạm vào trán hắn. Cực nóng! Làm sao đây? Ta phải làm sao đây? Tâm trạng ta đang rối bời thì tiếng nói trầm ổn của Hạ Minh vang lên sau lưng ta: “Cần nhi, giao hắn cho ta.”

Ta hoảng hốt quay lại. Đúng thật là y! Chẳng lẽ trốn không thoát? Hắn nhanh như vậy đã đuổi kpj hay sao? Chẳng lẽ ông trời muốn bức bọn ta vào đường cùng?

“Ta sẽ không!” Ta chắn trước mặt Bạch Hồ. Ta không mong muốn hắn sẽ lại bị tổn thương.

Hạ Minh nhìn ta vẻ thương tiếc: “Cần nhi, nàng không cần phải tự làm khổ mình. Yêu nghiệt này hại chết không biết bao nhiêu người rồi. Nay nó khó tránh khỏi bị trời trừng phạt. Nàng ngoan ngoãn tránh sang một bên đi.”

“Ta không tránh, ngươi muốn giết hắn thì giết luôn cả ta đi!” Ta không tin, ta càng không thể chấp nhận rằng ta sắp vĩnh viễn mất đi hắn. Cảm giác bất lực, nước mắt ta rơi xuống… Lúc đó, ta cảm giác được tay hắn nhẹ nhàng lau sạch nước mắt trên mặt ta.

“Cần nhi, ngoan, đừng khóc, ta sẽ không chết…” Khi hắn nhìn ta nói những lời đó, ta cảm nhận được trong mắt hắn sự xót xa. Hắn nói thật? Vẫn là lừa ta?

“Ngươi hứa với ta?” Ta đưa ngón út ra, trông chờ hắn đáp lại.

“Ta hứa.” Hắn mỉm cười yếu ớt, cũng đưa ngón út ra. Hai ngón tay đan vào nhau, minh chứng cho một lời hứa.

“Nhưng ngươi cũng phải hứa với ta một chuyện được hay không?” Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc ta.

“Chuyện gì?” Ta ngây ngốc nhìn hắn, tận hưởng hơi ấm từ bàn tay hắn truyền sang.

“Nếu ta còn sống, ngươi phải thừa nhận rằng ngươi nguyện ý làm nương tử của ta, ân?” Giọng nói của hắn nhẹ nhàng.

“Ta…”

“Diễn trò ân ái xong chưa!” Ta còn chưa kịp trả lời thì một giọng nữ chói tai xen vào. Là Mộc Linh!

“Sư huynh, sao huynh còn chưa tiêu diệt hắn?” Ả liếc mắt ta một cái rồi quay sang chất vấn Hạ Minh.

“Cần nhi, nàng…” Hạ Minh khó xử nhìn ta.

“Cần nhi, Cần nhi! Là nàng ta không cho phép huynh đụng tới hắn đi? Mặc kệ nàng ta là gì, huynh nên nhớ tới cái chết của sư phụ chúng ta! Con yêu hồ này nếu không bị tiêu diệt thì sẽ còn không biết bao nhiêu người bị hại chết nữa?” Ả nhìn Bạch Hồ, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.

“Nhưng Cần nhi nàng…” Hạ Minh đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, ta biết ta gây khó khăn cho y, nhưng ta không thể buông tay. Ta cần Bạch Hồ được sống.

“Xoẹt!” Mộc Linh vốn không ưa ta, ả không do dự dùng Kích Mộc quất ngay vai ta, loại trừ vật cản duy nhất khiến Hạ Minh không thể xuống tay.

Vai ta đau nhức, rồi cảm giác nhức nhối nhanh chóng lan ra khắp cơ thể. Người ta nặng dần, nặng dần. Mơ hồ thấy được người trước mắt, ta đưa tay ra muốn chạm vào khuôn mặt hắn. Bàn tay ta liền được một bàn tay khác nắm chặt. Thật ấm áp. Ta hướng hắn, gắng gượng nói lời cuối cùng:

“Ta nguyện ý…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui