Yêu Nghiệt Cười Một Cái Cho Gia

Sách Thiệu cầm chai bia trước mặt, uống một hớp lớn, chất lỏng đắng chát dọc theo yết hầu chầm chậm trượt xuống, y ngẩng đầu lên, cười nhìn Cù Triết đối diện, sau đó nghe hắn nói, “A Thiệu, thực xin lỗi.” Ánh mắt trong suốt từ từ đỏ lên.

Sách Thiệu ngẩng mặt nhìn Cù Triết, sau một lúc lâu, thở dài, “Anh nói anh như bây giờ tính làm gì chứ? Rõ ràng là anh không cần tôi, cần gì biến bản thân thành một bộ dạng đáng thương?”

Ngón tay thon dài của Cù Triết đặt trên mặt bàn, mấy lần muốn vươn tay nắm bàn tay khớp xương rõ ràng của Sách Thiệu, cuối cùng nhưng lại từ từ dừng lại, sau đó hắn cầm bia trên bàn, ực ngụm lớn, hầu kết xinh đẹp giật giật. Buông chai bia, Cù Triết ánh mắt đỏ ngầu nhìn Sách Thiệu, cắn cắn môi, rốt cục nói, “Anh biết anh khốn nạn, nhưng anh không có cách nào, họ là cha mẹ anh, anh không thể để họ đau lòng anh. Anh biết anh có lỗi với em, nếu anh đời này thật sự phải xin lỗi một người, vậy cũng chỉ có thể là em.”

Sách Thiệu giơ tay lên, nhẹ nhàng mà lắc lắc, dung mạo tinh xảo làm cho người bàn bên cạnh cũng không khỏi liếc mắt, sau đó y chầm chậm cong khóe môi, khe khẽ cười cười, từ trong túi lấy ra một đồ vật, ném lên trên bàn, Cù Triết thò đầu nhìn thoáng qua, cả người ngây ngốc.

Bày ra trên bàn, giữa một đống bừa bãi, là một hộp nhung đỏ, Sách Thiệu mở hộp, một đôi nhẫn sáng chói Cù Triết có chút mở mắt không ra, cổ họng hắn run lên, nửa ngày mới mở miệng, “Đây là…” Hắn biết cặp nhẫn này, hắn từng chỉ vào cặp nhẫn này cười nói an an với chàng trai đối diện, “A Thiệu, chờ anh kiếm được tiền, anh sẽ mua cặp nhẫn này tặng em.” Hắn còn nhớ lúc ấy chàng trai trước mắt cười tươi đẹp biết bao.

Sách Thiệu giương khóe mắt, lộ ra một nụ cười, cay đắng trong nụ cười kia làm cho ngực Cù Triết đau xót, nhưng đối phương như cũ như không có việc gì mở miệng, “Dù sao chúng ta đã quen nhau một hồi, đây là tôi tặng anh, quà cưới.”

Cù Triết nhìn cặp nhẫn thật lâu không nói gì, Sách Thiệu cứ như vậy nhìn hắn, một khắc như vậy y cảm thấy phảng phất, người đàn ông ngồi ở đối diện này vẫn là nam sinh ngây ngô lúc trước đỏ mắt, ôm bờ vai y nói với y, “A Thiệu, anh không biết làm sao bây giờ, nhưng anh thật sự, thích em”.

Sách Thiệu giơ tay, che mắt mình, hồi lâu, y đột nhiên ách lên thanh âm mở miệng, “Cù Triết, anh thật sự, từng yêu tôi sao?”

Trả lời Sách Thiệu chính là một khoảng dài lặng im, y từ từ buông tay, thấy Cù Triết bịt chặt hai mắt, nước mắt lại không ngừng trào ra, đây là người đàn ông hơn hai mươi tuổi, lập tức sắp kết hôn, bộ mặt đầy nước mắt nói, “Thực xin lỗi, A Thiệu, anh không yêu em.”

Sách Thiệu lộ ra một nụ cười thoải mái, lung la lung lay đứng lên, hướng hắn vẫy vẫy tay, đi về phía trước vài bước, cả người đột nhiên mềm nhũn, té xuống, cái gáy hung hăng đụng trên mặt đất, đau ý kéo tới, y không khỏi hét to một tiếng, “Trời ạ!” Sau đó từ từ mở mắt ra.

Bên cạnh là ánh mắt kinh ngạc của phục vụ sinh Donald, nhìn thấy y, nửa ngày mới mở miệng, “Ông chủ, anh không đau sao?”

Sách Thiệu ngẩng đầu, thấy một thanh chắn phía trên quầy bar, ban nãy bản thân bừng tỉnh từ trong giấc mơ, cứ như vậy không chút do dự đụng phải. Sách Thiệu hung hăng xoa ót mình, hận không thể cho mình hai cái tát, không phải tối hôm qua không ngủ sao, vậy mà nằm úp sấp lên ở trên quầy bar ngủ mất, khách qua qua lại lại nhiều như vậy, hình tượng người đẹp của y phải vãn hồi thế nào!

Càng làm cho y hối hận chính là, thời gian cách năm năm, y thế nhưng lại mơ thấy Cù Triết, người đàn ông dây dưa với y mười năm dài, cuối cùng lựa chọn kết hôn với phụ nữ, người y đã từng cho là yêu nhất cuộc đời này.

Sách Thiệu biết mơ một giấc mơ như vậy, nguyên nhân rất lớn, là bởi vì một cuộc điện thoại trước đó, tiểu A một bạn học cũ ở H thị, đột nhiên gọi cho y một cú, mang theo giọng điệu kinh hỉ nói với y, “Sách Thiệu, cậu biết không, Cù Triết dọn đến H thị, các cậu lúc trung học tốt như vậy, bây giờ còn liên hệ không? Nếu rảnh, bọn mình hẹn họp mặt đi?”

Lúc Sách Thiệu vừa nghe cái tên này, rõ ràng lặng đi một chút, năm năm rồi, không còn ai nhắc tới cái tên này ở trước mặt y, y kéo dài thật lâu, mới chậm rãi nói: “Cù Triết, cậu ta đến H thị sao?”

“Đúng vậy. Ai, cậu ta hai năm trước cũng làm cha rồi, lúc cậu ta kết hôn cậu đã không đi, bây giờ còn không gặp mặt, để con trai cậu ta kêu tiếng cha nuôi nghe một chút?” Nhắc tới bạn học cũ, tiểu A rõ ràng nói nhiều hơn một chút, hăng hái bừng bừng kể Bát Quái, “Cậu nói hai người bọn họ cũng thật thú vị, năm đó Phong Nhã theo đuổi cậu ta lâu như vậy, cậu ta cũng không đồng ý, đến cuối cùng, không phải là kết hôn với người ta sao, nói đến cùng, hai người bọn họ khẳng định đã sớm thông đồng rồi, bọn mình không biết đi?”

Tay cầm điện thoại của Sách Thiệu cứng đờ, sau đó chậm rãi buông xuống, hơi ngỡ ngàng ngẩng đầu, năm năm rồi, y không dễ dãng buông xuống quá khứ, Cù Triết anh ta cần gì phải, cạn tàu ráo máng, lại chuyển nhà xuất hiện ở H thị?

Nếu nói có một người cả đời này Sách Thiệu không bao giờ muốn gặp, vậy chắc chắn là Cù Triết.

“Ông chủ, khách ở ghế đôi bên kia kêu rượu, chỉ đích danh mời ngài đưa qua.” Donald đi trở về quầy bar, ghé vào bên tai Sách Thiệu nói khẽ.

Sách Thiệu lắc đầu, ném toàn bộ suy nghĩ trong đầu đi, hơi hơi cong khóe môi, mang một nét tươi cười, quay người cầm rượu, vững vàng bưng lên, đi tới ghế đôi bên kia.

Trên ghế sa lon ngồi tổng cộng hai người, Sách Thiệu lướt nhanh mấy lần, trong đó một là khách quen, y cười mỉm đặt rượu ở trên bàn, nghiêng đầu, “Hai vị, rượu của các vị.”

Cái vị ngồi ở phía bên phải ngẩng đầu, tầm mắt không chút nào bớt phóng túng quét qua trên người Sách Thiệu. Sách Thiệu thân trên mặc áo sơmi màu đen, không cài nút, từ xương quai xanh đến cơ ngực, phanh ra không thể nghi ngờ. Phía dưới tùy ý mắc một cái quần jean lưng thấp, mang một đôi dép lê, lộ ra ngón chân trắng muốt.

Sách Thiệu giống như không phát hiện tầm mắt đối phương, cười chào hỏi hắn, “Tông gia, lại nể mặt đến chơi a?”

Người bị gọi Tông gia khoát khoát tay, “Alex, tôi cũng nói rồi, có thể không gọi tôi Tông gia không? Tôi mới 28, bị cậu kêu giống như 82.”

“Ha, vậy anh kêu tôi gọi anh là gì, Tông tổng? Tôi còn ngại khó nghe đấy.” Alex cầm rượu trên bàn, rót đầy mấy cái ly, kêu tên, “Tông Tư, anh đúng là đã lâu không tới, nghe nói sắp kết hôn kiềm chế tính tình phải không?”

“Quên đi, không nhắc tới việc này, tôi hôm nay giới thiệu cho cậu người bạn” Tông Tư chỉ chỉ bên kia sô pha, “Vị này chính là một đại gia, An thị cậu biết chứ, thiếu đổng của An thị An Đức.”

Sách Thiệu nghiêng đầu nhìn thoáng qua người đàn ông ngồi ở giữa ghế sa lon, người đó thân trên cũng mặc một cái áo sơmi màu đen, ngay ngắn không có một nếp nhăn, tay áo xắn cao, lộ ra cánh tay rắn chắc. Một mình anh, chiếm một bên sô pha, cả người dựa về phía sau, hơi híp mắt, cứ cười như không cười nhìn Sách Thiệu.

Sách Thiệu kinh doanh quán bar đã lâu, tất nhiên là biết, thân phận đặc biệt của người đàn ông trước mắt này, nhưng còn hơn thân phận của anh, càng làm cho Sách Thiệu thỏa mãn là khuôn mặt anh. Y đã lâu lắm, không thấy được một gương mặt như vậy, gương mặt nhìn mãi không chán.

Y gật gật đầu với Tông Tư, sau đó không chút khách khí ngồi xuống bên cạnh An đại thiếu, cầm ly rượu trên bàn, “An thiếu đại giá quang lâm, thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn này a. Tôi mời anh một ly.”

An Đức hơi hơi giương khóe miệng, cầm ly rượu, nhìn Sách Thiệu ngửa đầu uống cạn ly rượu, sau đó tùy ý liếm liếm khóe môi, nhìn An Đức, mỉm cười. An Đức cũng uống hết rượu trong ly, buông ly, nhìn chằm chằm mặt Sách Thiệu, “Em kêu Alex? Tên tiếng Trung là gì?”

Sách Thiệu cong môi, “An thiếu là lần đầu tiên đến loại quán này sao? Nào có hỏi người ta tên thật chứ? Ra khỏi chỗ này, An thiếu chắc gì còn có thể nhớ rõ Alex tôi là ai? biết rồi lại có ích lợi gì đâu?”

An Đức còn muốn lên tiếng, chuông điện thoại của Tông Tư bên cạnh đột nhiên cắt ngang anh, Tông Tư đứng dậy nghe điện thoại, Sách Thiệu châm một điếu thuốc, nhếch chân lên, nhìn thoáng qua An Đức, “Hoặc là?”

An Đức liếc cái chân vểnh lên của y, ngón chân trắng nõn dưới ngọn đèn mờ tối có vẻ nổi bật rõ rệt. An Đức cười cười, nhô người, trực tiếp đoạt điếu thuốc từ trên miệng Sách Thiệu, đặt ở bên môi, phun khói, “em ở quán này đã bao lâu?”

Sách Thiệu lại lần nữa lấy một điếu thuốc, sau khi đốt, từ trong sương khói nhìn An Đức, “Quán này có bao lâu, tôi ở bấy lâu.”

Tông Tư nói chuyện điện thoại xong trở về, từ sau lưng sô pha thò đầu nhìn hai người một cái, khẽ nói, “Tôi phải về, ông cụ bên kia nơi nơi tìm tôi.”

An Đức khoát khoát tay, “Về đi.”

Tông Tư nhìn Sách Thiệu một cái, “Tôi đây cứ giao phó An đại thiếu cho cậu, Alex.”

Sách Thiệu giương mắt thản nhiên liếc An Đức một cái, “Nếu là khách anh dẫn đến, tôi nhất định sẽ chiêu đãi đặc biệt. Anh có thể yên tâm đi.”

Tông Tư liếc mắt, “Tôi đi đây.”

“Không tiễn.”

Hai người trên ghế sa lon quả nhiên không có ý đứng dậy, An Đức hút xong điếu thuốc, tầm mắt lướt qua ồn ào mờ tối trong quán bar, nhìn như tùy ý hỏi thăm: “Có chỗ yên lặng một chút chứ?”

Khóe miệng Sách Thiệu mang theo nụ cười không rõ ý tứ, “Đương nhiên có, nhưng,” y dừng một chút, dùng ánh mắt xem xét quét qua An Đức, “Không phải mọi người đều có thể đi vào đi.”

“Nga?” An Đức cười như không cười, “Vậy em cảm thấy, tôi có thể đi vào không?”

“Đã lâu như vậy, hiếm khi tôi gặp được một gương mặt nhìn hoài không chán,” Sách Thiệu dụi tắt mẩu thuốc lá cầm trong tay vào cái gạt tàn trên mặt bàn, đứng lên, “Đi thôi.”

Lúc hai người đi qua quầy bar, Donald có chút kinh ngạc nhìn Sách Thiệu, Sách Thiệu khoát khoát tay, men theo bậc thang lên lầu, An Đức ở phía sau nhìn nhìn bóng lưng có chút đơn bạc của y, cười cười, từ trong túi tiền lấy ra mấy tờ RMB, đặt trên quầy bar, “Đừng cho người khác lên làm phiền chúng tôi.”

Donald nhìn mấy tờ đỏ chói trên quần bar, sờ sờ đầu, lẩm bẩm, “Nói giống như là có người dám đi lên địa bàn của ông chủ vậy. Nhưng, vẫn chưa từng thấy ông chủ dẫn ai vào phòng y, chậc chậc, bộ dạng người này quả thật có vị, ánh mắt ông chủ thật tốt!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui