Yêu Nghiệt Cười Một Cái Cho Gia

Sách Thiệu rốt cục đi theo An Đức, bước chân vào ôm ấp của chủ nghĩa đế quốc.

An Đức trước đó tìm một căn hộ ở gần trường học Sách Thiệu, xuống máy bay, thì trực tiếp vào ở. Sách Thiệu lắc lắc chìa khóa trong tay, dạo mấy vòng quanh căn hộ, hai phòng ngủ một phòng khách rất đơn giản, nhưng rất rõ ràng nhìn ra trang trí và thiết kế đều là tiêu tốn tâm tư, hơn nữa đầy đủ mọi thứ đồ dùng hằng ngày, rõ ràng chính là An Đức đặc biệt tìm người chuẩn bị.

Sách Thiệu dạo xong quay đầu nhướn mi nhìn An Đức, “Căn phòng này sao có mùi son phấn, có phải tình nhân trước kia của anh ở hay không?”

An Đức cười khẽ nhìn Sách Thiệu, “Trước kia có ở không anh không biết, nhưng từ nay về sau, là phải ở a.”

Sách Thiệu ném chìa khóa lên bàn, lười biếng làm tổ trên sô pha, giương mắt nhìn An Đức, “Anh không về nhà ở, ở bên ngoài với em thật sự không có vấn đề gì sao?”

An Đức ngồi xuống bên cạnh y, kéo y vào lòng, “Anh tự lập lâu rồi. Hơn nữa, anh cuỗm em tha hương ngoại quốc, lại ném em ở đây, sao anh yên tâm được?”

Sách Thiệu liếc xéo anh, “Anh tưởng nước ngoài đất khách thì có thể ức hiếp Sách Nhị gia của anh sao? Em biết đây là địa bàn của anh, nhưng chỉ cần anh dám chọc em, em nhất định sẽ biến mất trước mắt anh, cho anh tìm cũng không tìm được nữa.”

An Đức gật đầu, hôn một cái lên mặt y, “anh làm sao dám.”

Sách Thiệu đưa tay sờ sờ đầu An Đức, vết thương đã muốn kết vảy, tóc cũng dài ra một chút, sờ lên có chút đâm tay, nhưng Sách Thiệu lại rất thích sờ tới sờ lui. An Đức cũng một bộ dáng tốt tính, mặc y muốn làm gì thì làm.

Hai người ngồi y trên sa lon một hồi, thì đứng lên thu dọn đồ đạc. Sách Thiệu bình thường lười nhác, nhưng một khi bắt đầu làm việc, thì sẽ hết sức chuyên chú, chất lượng cũng là vô cùng cao. Thật ra căn hộ đã rất sạch sẽ gọn gàng, nhưng lại không phù hợp ánh mắt Sách Thiệu, y ném tất cả đồ trang trí không vừa mắt ngoài cửa, toàn bộ đồ dùng trong nhà đều dựa theo ý y xếp đặt lại một lần nữa, mà An Đức, cũng mặc cho y dày vò.

Chờ sau khi thu xếp trọn vẹn căn phòng xong, Sách Thiệu ngồi phịch trên ghế sa lon, cả người đều mệt lả. An Đức vào phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị cơm chiều cho hai người.

Sách Thiệu cầm điều khiển từ xa, tùy ý đổi kênh TV. Đổi đi đổi lại, đều là gương mặt của người nước ngoài, còn có tiếng Anh rập theo một khuôn làm cho Sách Thiệu có chút đau đầu, y mới đột nhiên chân chân chính chính ý thức được, chính mình thật sự đã tới một nơi hoàn toàn xa lạ, ngay cả ngôn ngữ và gương mặt, cũng không hề quen thuộc.

Sách Thiệu không đến nỗi hoang mang, đổi một hoàn cảnh đối với y và An Đức mà nói, là một chuyện tốt. Quan hệ của hai người từng bước ổn định, y cũng bắt đầu ý thức được, bản thân thật sự ỷ lại người này. Đồng ý đi nước ngoài, một là tiếp tục học tập, hai là một kiểu chấp nhận đối phương. Y muốn nói với An Đức, y bằng lòng vì anh, bắt đầu một lần nữa.

Hoàn toàn quên hết tất cả đau đớn trước kia, chính thức yêu một lần nữa.

Sách Thiệu đang miên man suy nghĩ, đột nhiên nghe được tiếng chuông cửa, y lặng đi một chút, xác nhận không phải mình nghe nhầm, thật sự có người đang nhấn chuông cửa. Căn hộ này là An Đức đặc biệt chuẩn bị, trừ bỏ người làm việc cho anh, không ai biết, lúc này, có người đến nhấn chuông cửa, chẳng lẽ là đi nhầm sao?

Sách Thiệu cào cào mái tóc rối bời, kéo cửa, đập vào mắt chính là một khuôn mặt người Hoa có chút lạnh nhạt, Sách Thiệu hơi mê mang mở miệng, “Tiên sinh, anh tìm ai?”

Đối phương trả lời thẳng, “Tìm cậu.”

Tầm mắt Sách Thiệu quét qua người đối phương, áo thun trắng rộng thùng thình, kết hợp quần ở nhà đơn giản, thoạt nhìn sạch sẽ chỉnh chu. Ánh mắt Sách Thiệu cuối cùng dừng trên mặt đối phương, ngũ quan tinh xảo, mặt mũi trắng nõn, bộ dạng thật sự là hết sức không tệ, nhưng Sách Thiệu tỉ mỉ lục lọi trong trí nhớ một chút, xác nhận bản thân không biết người này, người đẹp như vậy nếu y từng trêu chọc, chắc ccậu sẽ có ấn tượng.

An Đức phía sau nghe tiếng chuông cửa đã từ phòng bếp đi ra, “A Thiệu, là ai?”

Sách Thiệu lắc lắc đầu, lại nhìn người ngoài cửa một cái, “Em hình như không biết anh ta.”

Tầm mắt đối phương đảo qua người y, sau đó lại chuyển tới trên người An Đức phía sau y, “Tôi tìm anh.”

Sách Thiệu nhướn mi, quay đầu lại nhìn An Đức, lại nhìn nhìn người trước mắt, đột nhiên linh quang chợt lóe, chẳng lẽ ngày đầu tiên mình dọn đến, đã bị tình nhân cũ của An Đức tìm tới cửa?

Sách Thiệu lui về phía sau một bước, mặt không chút thay đổi nhìn An Đức, “Tìm anh.”

An Đức đi tới cửa, lia nhanh người này một cái, sau đó thò đầu ra ngoài nhìn một chút, đột nhiên cười một cái, “Cậu là ở đối diện a, hôm nay chúng tôi mới dọn đến, thật ngại, ảnh hưởng cậu. Chờ một lát ăn cơm tối xong, chúng tôi sẽ xử lý mấy thứ đó ngay.” Nói xong, đi tới ngoài cửa, kéo cái ghế dựa chất ở cửa đối diện về, dọn trống cửa nhà đối diện trước.

Người đến rất rõ ràng tỏ vẻ vừa lòng với phản ứng nhanh nhẹn của An Đức, hơi hơi hếch khóe môi một chút, nở nụ cười, “Chào mừng.” Sau đó xoay người lách qua đủ thứ đồ đạc trước cửa nhà An Đức, cực kỳ bình tĩnh lấy chìa khóa, mở cửa, đi vào.

An Đức xoay người vào nhà, Sách Thiệu ôm cánh tay nhìn anh, “Hai người không quen biết?”

An Đức từ cổ họng tràn ra tiếng cười, sau đó thay Sách Thiệu cào cào tóc, “Ăn cơm đi.”

Sách Thiệu xưa nay là một người ăn uống không quy luật, nhưng từ sau khi sống cùng An Đức, bất kể là ăn uống hay sinh hoạt, đều trở nên cực kỳ quy luật. An Đức nấu cơm chưa hẳn ngon miệng bao nhiêu, nhưng, nói chung cũng là dinh dưỡng phối hợp cân đối, khiến Sách Thiệu cực kỳ vừa lòng, hơn nữa y phát hiện thân hình trăm năm không thay đổi của mình, hình như có xu hướng tăng thêm thịt.

Trước lúc hai người ở chung đều không biết, hóa ra hai người sống chung có thể chỉ im im lặng lặng ăn một bữa cơm cũng vô cùng ấm áp. An Đức không phải một người nói nhiều, Sách Thiệu chỉ có thỉnh thoảng lúc cảm xúc thật tốt mới đặc năng nói dông dài, hai người ở chung, phần lớn thời gian, chính là dựa vào nhau, làm đủ chuyện, nhưng cho tới bây giờ cũng không thấy nhàm chán.

Cái cảm giác an tâm này, kiếp nầy chỉ sợ không còn ai có thể mang đến.

Sách Thiệu ngày hôm sau phải đến trường làm đủ loại thủ tục, sau đó với tuổi tác gần ba mươi phải một lần nữa bắt đầu kiếp sống học hành. Hôm nay có lẽ là ngày nhàn nhã cuối cùng, ăn cơm tối xong, liền kéo An Đức xuống lầu tản bộ tiêu cơm.

Hai người nắm tay đi tới. Đối với Sách Thiệu mà nói, nơi này là nước ngoài đất khách, y càng không có gì kiêng dè. Nhiệt độ lòng bàn tay An Đức ấm áp, làm y cảm thấy vô cùng thoải mái.

Ở dưới lầu đi không bao xa, Sách Thiệu đột nhiên phát hiện một người ngồi xổm phía trước, với một tư thế nửa quỳ dưới đất cuộn tròn cả người. Y và An Đức liếc nhau một cái, bước nhanh đi tới, mới phát hiện, đúng lúc là cái người nhà đối diện ban nãy.

Cả người cậu đều cuộn cùng một chỗ, mồ hôi lạnh to như hạt đậu từ trên trán lăn xuống, túi đồ vừa mới mua ở siêu thị bị vứt dưới đất. Sách Thiệu chỉ nhìn lướt qua, đã thấy một đống thực phẩm đóng hộp.

Hai người ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, Sách Thiệu nhịn không được mở miệng, “Này, cậu có khỏe không?”

Đối phương ôm bụng, sắc mặt trắng bệch, nửa ngày mới mở miệng, “Không sao, chút nữa thì tốt rồi.”

“Cậu bị đau dạ dày phải không?” Sách Thiệu cẩn thận giúp cậu lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn về phía An Đức, “Dìu cậu ấy lên trước đi?”

Hai người cẩn thận dìu người này lên lầu, vào thẳng nhà bọn họ, ngồi xuống ghế sa lon, An Đức rót ly nước cho cậu uống, Sách Thiệu ở trong hòm thuốc lục lục tìm tìm, tìm ra một vỉ thuốc dạ dày đưa cho cậu, đối phương nhận lấy nhìn thoáng qua, dùng nước ấm, uống vào.

Qua một hồi lâu, cậu mới từ từ tỉnh lại, sắc mặt cũng không thê thảm như ban nãy, giương mắt nhìn hai người trước mặt một cái, giật giật khóe môi, “Cám ơn.”

Sách Thiệu giống như nhẹ nhàng thở ra, khoát khoát tay, “Không sao thì tốt rồi.”

“Hai người hôm nay mới dọn đến?” tầm mắt chàng trai tùy ý quét qua căn hộ, tùy tiện tìm đề tài.

“Ân.” Sách Thiệu lên tiếng, “Tôi tên Sách Thiệu, anh ấy là An Đức, còn cậu.”

“Thẩm Kiệt Thần.” Đối phương nhàn nhạt trả lời một tiếng, cuối cùng tầm mắt đảo tới tới lui lui trên người hai người, đột nhiên cười một cái, “Hai người đến hưởng tuần trăng mật?”

Sách Thiệu lặng đi một chút, không ngờ đối phương nhanh như vậy đã nhìn ra quan hệ của mình và An Đức, cũng không kiêng dè, nở nụ cười, “Kỳ thật chúng tôi là bỏ trốn.”

Thẩm Kiệt Thần đầu tiên hơi ngẩn ra, lập tức nở nụ cười, “Tôi là người C thị, hai người sao?”

C thị là một thành phố rất gần S thị, Sách Thiệu trước kia cũng từng đến vài lần, hiện tại nhắc tới, cứ như gặp được đồng hương, nháy mắt cảm thấy nụ cười lãnh đạm của người trước mắt này thoạt nhìn vô cùng thân thiết. Y nghiêm túc đánh giá chàng trai này một chút, không mang theo một chút thành kiến cảm thấy, diện mạo Thẩm Kiệt Thần thật sự là không tồi, cười lên hết sức điềm đạm, thư thái người nhìn.

Hai người rất sảng khoái trò truyện, Thẩm Kiệt Thần một mình ở nước ngoài phiêu bạt rất lâu, cả ngày tiếp xúc đủ kiểu người ngoại quốc, sớm đã chán ngán, khó được lúc này có thể gặp được một người cùng màu da, cùng ngôn ngữ, hơn nữa diện mạo Sách Thiệu hết sức vô hại, lại vừa mới giúp chăm sóc mình, cũng để lại ấn tượng vô cùng tốt với Sách Thiệu.

Đương nhiên, ấn tượng của bọn họ với nhau sau khi dần dần quen thuộc, đã từ từ sụp độ.

Hai người trò chuyện sục sôi ngất trời, An Đức một lần nữa sắp xếp tốt mấy thứ Thẩm Kiệt Thần từ siêu thị đem về, đặt trên bàn, đột nhiên mở miệng, “dạ dày cậu không tốt, bình thường cứ như vậy ứng phó sao?”

Thẩm Kiệt Thần cười khẽ một tiếng, “Nếu không phải ứng phó như vậy, sao dạ dày lại không tốt.”

Qua quá trình nói chuyện phiếm ban nãy, Sách Thiệu đã hiểu rõ, Thẩm Kiệt Thần là sinh viên tốt nghiệp đại học y khoa nào đó ở C thị, một mình du học ở đây đã gần hai năm, vì thế y lập tức mở miệng, “Dù sao, hai chúng tôi ăn cũng là ăn, sau này cậu có thể tùy thời đến ăn ké.”

Vì thế, một tình bạn ở nước ngoài đất khách do ăn nhờ bắt đầu thuận lợi phát triển.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Bác sĩ Thẩm của chúng ta xuất hiện! Chuyện kể rằng hai người này trở thành cơ hữu thân thiết thật ra là bởi vì ăn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui