Yêu Nghiệt Cười Một Cái Cho Gia

Thẩm Kiệt Thần xuất hiện, không thể nghi ngờ mang đến niềm vui và hi vọng rất lớn cho cuộc sống mới của Sách Thiệu. Thật ra tính theo tuổi tác, Sách Thiệu còn lớn hơn Thẩm Kiệt Thần hai tuổi, nhưng, Sách Thiệu trưởng thành với một khuôn mặt trẻ trung, thoạt nhìn giống như thanh niên mới ngoài hai mươi, cho nên, phần lớn thời gian, ngược lại là Thẩm Kiệt Thần chịu nhờ vả của An Đức, chăm sóc y nhiều hơn.

Là một con yêu nghiệt, năng lực thích ứng của Sách Thiệu rất giỏi, cách năm năm quay lại trường học, y cũng không có gì khó chịu. Mỗi ngày sáng sớm đi học, tan học trở về nhà, cũng dần dần quen thuộc với bạn cùng lớp, trong thoáng chốc, thật sự tưởng như bản thân lại quay về thời đại học. Chỉ là người bên cạnh kia đã không còn, mà một người khác xuất hiện bên cạnh y, cho y bình yên.

An Đức bắt đầu bắt tay tiếp quản công ty của cha anh, mỗi ngày càng thêm bận rộn, ban ngày anh đều ngâm mình ở công ty, nhưng, mỗi ngày nhất định hết khả năng tan tầm về nhà đúng giờ, làm cơm cho Sách Thiệu và vị Bác sĩ tương lai cực kỳ kén chọn Thẩm Kiệt Thần.

Năm tháng tĩnh hảo, hiện thế bình thản. (Năm tháng an nhàn, bình yên)

Trong nháy mắt chính là tết âm lịch. Sách Thiệu trước kia cùng Sách Trí hai người cũng hiếm khi chính thức trải qua ngày tết truyền thống này, nhưng sau khi đến nước khác, lại đột nhiên phát hiện được tầm quan trọng của nó.

An Đức lại cứ phải tăng ca vào hôm nay, Sách Thiệu hết giờ học về nhà, tựa vào ghế sa lon, trên đầu gối đặt Computer, bên kia màn hình, Diệp Tiểu Miêu đang nhăn mặt làm trò với y. Chuông cửa bị ấn vang, Sách Thiệu đứng dậy đi mở cửa, Thẩm Kiệt Thần mặc áo khoác, trên cổ quàng khăn, trên đầu còn giắt bông tuyết, vừa vào cửa, đã mang đến một luồng khí lạnh.

Sách Thiệu nhún nhún vai, để cậu vào bên trong, mình về sô pha ngồi, Diệp Tiểu Miêu đang giơ phiếu điểm bài thi cuối kỳ trong tay, “Cậu út, cậu mau nhìn, học kỳ này con thi hạng nhất, ba ba nói kêu cậu chuẩn bị quà cho con.”

Sách Thiệu cong khóe môi, “Được rồi, chờ cậu đi chọn quà cho con nha.”

Thẩm Kiệt Thần tự nhiên cởi áo khoác xuống, treo xong, ngồi xuống bên cạnh Sách Thiệu, cậu trong khoảng thời gian này vẫn đang bận bịu luận văn, ngay cả đến thời gian ăn cơm cũng thiếu, Sách Thiệu nghiêng đầu nhìn cậu, sắc mặt cậu hơi tiều tuỵ, dưới mắt đã có quầng thâm rõ rệt, nhưng cả người thoạt nhìn, lại càng thêm tuấn tú.

Bên kia màn hình truyền qua một tiếng ho nhẹ, thanh âm của Diệp Thần truyền tới rõ ràng, “Sách Trí, xem ra anh không cần lo cho em trai anh, thời gian mới mấy tháng, cậu ta lại đổi bạn, thoạt nhìn bộ dạng đẹp trai hơn An Đức.”

Sách Thiệu liếc mắt, vừa muốn giải thích, thì nghe thấy Sách Trí bên kia thản nhiên trả lời, “Nó từ khi sống cùng An Đức, ngay cả quán bar cũng không dám đi, còn trông chờ nó đổi bạn?”

Sách Thiệu trầm mặc một hồi, đột nhiên khép màn hình lại, đứng lên, kéo áo khoác Thẩm Kiệt Thần qua, ném vào lòng cậu, trở tay lấy áo khoác của mình, Thẩm Kiệt Thần hơi hơi kinh ngạc, “Anh làm gì?”

Sách Thiệu mặc áo khoác vào người, “Sách Nhị gia hôm nay dẫn cậu đi ra ngoài tiêu sái một phen.”

Môi Thẩm Kiệt Thần lộ ra nụ cười mỉm, “An Đức làm sao bây giờ?”

Sách Thiệu liếc mắt, “Tăng ca ăn tết lớn, ai thèm quan tâm anh ta.” Cái gì gọi là “Nó từ khi sống cùng An Đức, ngay cả quán bar cũng không dám đi?” Nói cứ như y bị quản chế. Sách Nhị gia hiện giờ tuy không làm loạn, nhưng không có nghĩa là ngay cả ra ngoài chơi cũng không được.

Vì thể để chứng minh quyền hạng và địa vị của mình ở cái nhà này, Sách Thiệu không thèm phân minh kéo Thẩm Kiệt Thần, đi một quán bar nổi tiếng ở địa phương.

Đẩy cửa quán bar ra, không khí bên trong làm cho Sách Thiệu cảm thấy vô cùng quen thuộc, trong phút chốc có điểm phân không rõ nơi này có phải ở địa bàn của mình không. Thẩm Kiệt Thần nghiêng đầu nhìn y một cái, tự nhiên đi đến ngồi trước quầy bar, vẫy tay gọi hai ly rượu.

Sách Thiệu hơi hơi kinh ngạc, Thẩm Kiệt Thần trong ấn tượng của y hẳn là sinh viên hiền lành lịch sự, đến môi trường này không bị kinh hách đã không tồi rồi, nhưng hiện tại xem ra, cậu hình như rất thích ứng?

Thẩm Kiệt Thần uống một ngụm rượu, quay đầu lại nhìn biểu tình của Sách Thiệu, không khỏi lộ ra một nụ cười tươi, “Quán này trước kia tôi thường tới, chẳng qua gần đây bài vở có phần nặng, mới vẫn không rảnh qua đây.”

“Cậu thường đến?” Sách Thiệu nhíu nhíu mày, “Đây chính là một gay bar.”

Thẩm Kiệt Thần cười nhìn y, “Tôi từng nói tôi không phải sao?”

“Kháo.” Sách Thiệu nhướng mí mắt, chẳng thể trách lúc trước cậu nhanh như vậy đã nhìn ra quan hệ của mình và An Đức, ở chung với hai người họ lâu như vậy, cũng không cảm thấy khó chịu, hóa ra căn bản chính là cùng một loại người với bọn họ.

Sách Thiệu ngồi xuống bên cạnh Thẩm Kiệt Thần, tiếng động huyên náo quen thuộc, còn có bóng người lắc lư trong quán bar, mặc dù gương mặt và ngôn ngữ khác biệt, nhưng không khí thì lại giống nhau làm cho người ta dễ dàng hưng phấn và mê loạn.

Sách Thiệu cởi áo khoác xuống, lộ ra áo len đen vừa người bên trong, xương quai xanh tinh xảo đẹp đẽ phơi bày ra ngoài, thoạt nhìn vô cùng dụ hoặc. Vài ly rượu xuống bụng, tầm mắt y hơi hơi rời rạc, Thẩm Kiệt Thần nghiêng đầu nhìn y một cái, nhíu nhíu mày, “Anh uống nhiều quá rồi?”

Sách Thiệu cười nhẹ một tiếng, cong khóe môi, “Cậu có biết Sách Nhị gia của cậu trước kia làm gì sao? Chút rượu ấy nghĩ sao nói tôi uống nhiều?”

Thẩm Kiệt Thần uống một ngụm rượu, “Anh trước kia làm gì?”

Tầm mắt Sách Thiệu dừng lại một tí trên người hai chàng trai đang quấn quýt nhau cách đó không xa, cười khẽ, “Sống mơ mơ màng màng, hoang đường độ nhật.”

Tầm mắt Thẩm Kiệt Thần nhìn thoáng qua theo, quay đầu lại cười khẽ, “An Đức có thể cải tạo anh lại, xem ra thực không thể tưởng tượng nổi.”

“Tôi cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.” tầm mắt Sách Thiệu dừng ở ly rượu trước mặt, hình như đang suy nghĩ sâu xa, hồi lâu khẽ cười, “Từng có một đoạn thời gian rất dài, tôi vẫn cho rằng, nửa đời sau của mình chính là sẽ trôi qua hoang đường như vậy, vẫn một mình về phía trước, cho dù là phải đối mặt vực sâu, mãi mãi không thể quay đầu lại. An Đức anh ấy làm cho tôi hiểu được, hóa ra mình còn có thể có một lựa chọn khác, hóa ra còn có thể có một người cùng mình, một mực đi tiếp.”

Thẩm Kiệt Thần rủ mi mắt, khẽ cười một cái, “Nói rõ anh cũng đủ may mắn.”

Sách Thiệu giương mắt nhìn cậu, “Cậu vẫn cứ một mình như vậy?”

Khóe môi Thẩm Kiệt Thần mang ý cười, thoạt nhìn vân đạm phong khinh, “Từ rất sớm trước kia sau khi tôi biết mình khác biệt người khác, thì đã chuẩn bị tốt. Thỉnh thoảng có người xuất hiện, chẳng qua cũng là gặp dịp thì chơi, một người xuất hiện, cùng anh một đoạn thời gian, sau đó thì rời đi, cũng chỉ là người qua đường.”

Sách Thiệu thấy được một tia cô đơn rất rõ ràng trong đáy mắt Thẩm Kiệt Thần, y cười lắc lắc đầu, “Không ai đã định trước là sẽ một mình. Mãi đến người kia xuất hiện cậu chắc mới có thể tin.”

Thẩm Kiệt Thần uống một ngụm rượu, từ trong túi tiền móc ra một hộp thuốc, đưa cho Sách Thiệu, Sách Thiệu nhận một điếu, sau đó châm, khói thuốc nhàn nhạt tỏa ra, Sách Thiệu nhìn Thẩm Kiệt Thần, “Cậu hôm nay thực sự khiến tôi kinh ngạc.”

Thẩm Kiệt Thần châm điếu thuốc của mình, trên mặt mỉm cười, “Anh cho rằng người có thể thân thiết với con yêu nghiệt anh có thể là người tốt sao?”

Sách Thiệu liếc mắt, đột nhiên trong âm ĩ nghe thấy tiếng chuông quen thuộc, y móc điện thoại ra, quả nhiên thấy tên An Đức chớp chớp trên màn hình, biểu tình trên mặt y đột nhiên liền trở nên nhu hòa, đứng dậy, hướng Thẩm Kiệt Thần ra dấu nghe điện thoại, đi tìm một chỗ yên tĩnh.

Thanh âm An Đức từ bên kia điện thoại truyền đến, thanh âm trầm trầm làm cho Sách Thiệu cảm thấy vô cùng thân thiết, hai người chẳng qua một ngày không gặp, nhưng ở trong một vùng ồn ào này, y lại đột nhiên cảm thấy có chút nhớ nhung đối phương, thanh âm cũng không khỏi trở nên dịu dàng, “Anh tan tầm rồi sao?”

An Đức trả lời, “Đang chơi ở đâu đấy? anh mua bánh chẻo rồi, trở về cùng ăn tất niên.”

Có thể là đầu óc chếch choáng, Sách Thiệu khe khẽ mở miệng, “An Đức, em nhớ anh.”

An Đức dường như lặng đi một chút, sau đó trong thanh âm mang theo ấm áp đặc biệt của anh, “Anh chờ em về.”

“Được.” Sách Thiệu cầm điện thoại xoay người, y hiện tại cái gì cũng không muốn làm, chỉ muốn trở lại bên cạnh người kia, cùng anh một chỗ. Còn đi chưa được mấy bước, cả người đã sửng sốt, hồi lâu y mới nói tiếp “hình như, có phiền phức.”

Một ngày này đổi mới hoàn toàn ấn tượng của Sách Thiệu với Thẩm Kiệt Thần, y chính một ngày này không chỉ biết tính hướng của Thẩm Kiệt Thần, hơn nữa, còn tận mắt nhìn thấy nụ cười mỉm trong ngày này, Bác sĩ tương lai nhìn như hiền hòa, đang ấn một người đàn ông trung niên hèn mọn xuống đất, sử dụng bạo lực.

Trong quán bar nơi nơi đều là người hormone quá mức dồi dào, một mình Thẩm Kiệt Thần đánh người lập tức liền có xu hướng mở rộng thành kéo bè kéo lũ đánh nhau, Sách Thiệu yên lặng thở dài, muốn kéo Thẩm Kiệt Thần ra, lại không ngờ, bị cuốn vào.

Hai giờ sau, An Đức từ cục cảnh sát lĩnh về Thẩm Kiệt Thần vẻ mặt hờ hững không có bất kỳ thương tích gì, còn có Sách Thiệu với cái trán bầm tím. Cũng thuận tiện hiểu biết một chút nguyên nhân cả sự kiện, chính là vị đàn ông trung niên hèn mọn sau khi hơi say, thấy được gương mặt Phương Đông hiếm thấy của Thẩm Kiệt Thần, muốn qua bắt chuyện, ban đầu Thẩm Kiệt Thần chỉ là muốn khéo kéo từ chối ông ta, lại không ngờ, ông già kia dũng cảm khen một chút sắc đẹp của Thẩm Kiệt Thần, không cẩn thận biểu đạt không tốt, chạm đến tới điểm bùng nổ không hề hiền hòa của Thẩm Kiệt Thần.

Mà Sách Thiệu muốn can ngăn bị đám người hỗn loạn đẩy sang một bên, đụng phải quầy bar. Mà người chân chính đánh nhau, lại không có một chút tổn thương.

Từ nay về sau, An Đức và Sách Thiệu không thể không nhìn Thẩm Kiệt Thần với cặp mắt khác xưa.

Khi về đến nhà, đã gần nửa đêm, Thẩm Kiệt Thần từ chối lời mời của An Đức, trở về nhà, Sách Thiệu ấn ấn cái trán vẻ mặt ai oán theo sát An Đức vào cửa.

An Đức ấn Sách Thiệu xuống ghế sa lon, lột áo khoác dính đầy mùi rượu thuốc trên người y, bôi thuốc lên đầu y. Sách Thiệu rúc vào trong sô pha, ngửa đầu nhìn An Đức, An Đức vẫn nghiêm mặt không nói lời nào, Sách Thiệu ngẩng đầu lên, chạm chạm môi anh, chớp chớp mắt nhìn anh, “Anh giận sao?”

An Đức bôi thuốc xong, cúi đầu nhìn Sách Thiệu, Sách Thiệu mở to mắt nhìn An Đức, An Đức cuối cùng không làm ra vẻ nổi nữa, lộ ra một nụ cười tươi, “Anh nào dám giận Sách Nhị gia. Nhưng xin lần sau em có thể xem xem thân thể của mình không, nếu xảy ra chuyện gì, em bảo anh làm sao bây giờ?”

Sách Thiệu kéo An Đức trở lại ghế sa lon, ổ vào ngực anh, nửa ngày mới mở miệng, “An Đức anh có cảm thấy em bây giờ quá ỷ lại vào anh không?”

“Như vậy không tốt sao?” An Đức cúi đầu xuống, nhìn vào mắt y.

Sách Thiệu lắc lắc đầu, “Em không biết. Em chưa từng bao giờ ỷ lại một ai như vậy, cảm giác này, hơi bất an.”

An Đức ôm chặt Sách Thiệu, nhẹ giọng mở miệng, “Anh cảm thấy như vậy tốt lắm, có thể được em ỷ lại, anh mới cảm thấy an tâm. Giữa hai chúng ta, chiếm địa vị chủ đạo, vẫn là em.”

Sách Thiệu dường như có chút mê mang, y cúi thấp đầu, ngón tay vô ý vuốt vuốt đầu An Đức, An Đức hôn hôn vành tai y, “Hôm nay ba anh gọi điện đến, kêu anh có rảnh về nhà một chuyến.”

Sách Thiệu gật gật đầu, “Vậy anh cứ về là được, không cần xin chỉ thị.”

“Chúng ta ngày mai cùng trở về đi.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ân, lúc này Bác sĩ Thẩm còn chưa quen biết chú cảnh sát đâu! Chú cảnh sát chương sau chưa chắc sẽ xuất hiện, cho dù xuất hiện nhiều nhất chỉ là người qua đường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui