Edit: susublue
"Thì ra, không giữ được tín vật thì chính là phế vật..."
Không biết từ khi nào mà Tô Tiểu Vũ đã dắt ngựa ra, lười biếng tựa vào trên lưng ngựa, bừng tỉnh nói, như là hiểu thêm được một đạo lý to lớn nào đó.
Bách Lý Dịch cảnh giác nhìn Tô Tiểu Vũ, biết rõ nữ nhân này lòng dạ hiểm độc, giỏi diễn trò, hắn dám khẳng định nàng có thâm ý khác, "Ngươi muốn giở trò gì."
"Biểu ca, đừng hung dữ như vậy, ta cảm thấy hình như ngươi rất sợ ta thì phải? Ta chỉ là một thiếu nữ thôi..." Tô Tiểu Vũ uất ức nhìn hắn, hơi nhíu mi, bộ dáng đáng thương, nếu không có tận mắt thấy nàng ép chết Bách Lý Vũ, tất cả mọi người đều sợ run, nhưng hiện tại lại chỉ cảm thấy nàng đáng sợ.
"Vũ Nhi, ngươi biết rõ hắn là phế vật, còn khi dễ hắn như thế, thật không có phúc hậu." Tư Thiên Hoán phe phẩy cây quạt, hơi trách cứ nhìn Tô Tiểu Vũ.
Tô Trạch nhìn hai người bọn họ kẻ xướng người hoạ, bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt lại nhìn qua Bách Lý Liệt, trong mắt đã đầy sát ý.
Bách Lý Liệt cũng không cam lòng yếu thế nên trừng mắt nhìn lại, đối thủ già từ mười tám năm trước, không ai phục ai.
Mà Bách Lý Dịch đứng bên cạnh hắn đã tức giận đến đỏ bừng hai mắt, tức giận nhìn về phía Tư Thiên Hoán, "Tư Thiên Hoán, ngươi nghĩ rằng ta sẽ sợ ngươi sao?"
"Chậc chậc, bị người ta sờ trúng miệng vết thương, cũng chỉ có thể mở miệng sủa bậy, Hoán, ta thật hối hận vì không cắt đầu lưỡi của hắn, tay chân bị chặt đứt hắn còn có thể nối lại nhưng đầu lưỡi không còn nữa thì không thể mọc ra cái khác." Tô Tiểu Vũ chán ghét nhìn hắn, nhảy hai ba bước đến bên cạnh Tư Thiên Hoán, ôm cánh tay của hắn nói, hình như còn ngại không đủ, lại cười tủm tỉm nói thêm một câu, "Đừng chối nữa, ngươi chính là phế vật!"
"Ta không phải phế vật." Bách Lý Dịch gầm nhẹ, tức giận đến run rẩy, ngay cả khi Bách Lý Liệt nhẹ giọng trấn an bên tai hắn cũng không nghe thấy, hai mắt đỏ tươi như máu.
“ A, nói ngươi là phế vật ngươi còn không thừa nhận, bây giờ còn muốn so mắt đỏ với ta, thật là không thú vị." Tô Tiểu Vũ bĩu môi, bất mãn nói, khóe môi lại cười không đứng đắn, mắt biến thành màu máu.
"Cẩn thận." Bách Lý Liệt hô to, rút kiếm đề phòng Tô Tiểu Vũ.
" Bách Lý Dịch, ta có nói cho ngươi biết chưa, ngọc bội này, là ta cho ngươi mượn chơi thôi.” Tô Tiểu Vũ buông cánh tay Tư Thiên Hoán ra, tùy ý phất nhẹ ống tay áo, đột nhiên bóng dáng chợt lóe lên, cướp lấy ngọc bội trong tay hắn.
Bách Lý Liệt lập tức tấn công nàng, lại phát hiện chỉ chém trúng một ảo ảnh.
Bách Lý Dịch sững sờ ngẩn ngơ rồi cúi đầu xuống, hai tay đã trống trơn, mặt lập tức trắng bệch, sự tự tin cũng mất đi một nửa.
"Chính ngươi nói là tay không giữ được tín vật chính là phế vật, mà ngươi, thật sự đúng là phế vật." Tô Tiểu Vũ nghịch ngọc bội, khinh miệt nhìn Bách Lý Dịch, vô tội nhíu mày, "Cảm giác vật vào trong tay rồi mà lại để mất thế nào, có phải rất tuyệt hay không, Bách Lý Dịch."
"Phụt!"
Tức giận công tâm, sắc mặt Bách Lý Dịch tái nhợt, phun ra một ngụm máu, hai mắt càng đỏ bừng hơn, hô to một tiếng "Giết", rút kiếm vọt lên.
Bách Lý Liệt thầm kêu không tốt, lập tức rút kiếm vọt lên, sau đó, ba mươi mấy người Bách Lý gia cũng phi thân lên, vây đánh bốn người.
"Này, đừng giết Bách Lý Liệt, giữ lại còn có chỗ để dùng." Tô Tiểu Vũ nhanh chóng nói bên tai Tô Trạch, sau đó nâng tay ngăn cản một kiếm.
Bốn người lấy một địch mười, vẫn thành thạo như trước, Tô Trạch vây đánh Bách Lý Liệt, Bạch Thuật đánh Bách Lý Triết, Tư Thiên Hoán chống lại Bách Lý Dịch, diễn*daffnlle3