Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi

Edit: susublue

"Thông suốt rồi sao." Khúc Ngâm xoa mi cười nói.

"Hiểu ca ca đi đâu rồi?" Hiếm khi Đổng Trường Dạ ngượng ngùng, ngóng trông mọi nơi, nhưng lại không thấy được Tư Thiên Hiểu, nhịn không được hỏi.

Tô Tiểu Vũ quay đầu lại nhìn, "Đến rồi."

Đổng Trường Dạ sửng sốt, nhìn về phía Tô Tiểu Vũ, nhìn thấy nam nhân bưng chén đũa đi tới thì cúi đầu đỏ mặt.

"Sao tất cả đều tụ lại ở đây?" Tư Thiên Hiểu không buông chén đũa xuống, liếc nhìn mọi người một cái, dịu dàng ôm lấy Đổng Trường Dạ.

"Yên quốc và Lăng quốc đưa công chúa quận chúa đến, tính hòa thân." Tư Thiên Hoàng thản nhiên nói.

Tư Thiên Hiểu cảm giác được nữ nhân trong lòng cứng đờ, nhíu mi, "Ta không cần."

"Có ai thèm." Tư Thiên Hoàng chán ghét bĩu môi, nhìn về phía Khúc Ngâm, "Ngâm nhi, ta không muốn trong cung có chướng khí mù mịt."

Khúc Ngâm nhẹ nhàng vỗ mặt của hắn, thản nhiên cười, lắc đầu, "Cho tất cả vào cung đi."

Mặt Tư Thiên Hoàng suy sụp, bất mãn nhìn Tô Tiểu Vũ, "Vì sao không cho các nàng đến Minh vương phủ?"

"Một Vương gia sao có thể quan trọng bằng hoàng đế." Khúc Ngâm nhíu mày, nói một câu làm cho Tư Thiên Hoàng không trả lời được, không phải nàng rộng lượng, mà là nàng phải giúp Hoàng giải quyết Trưởng Tôn Úc Phong nên nàng mới để cho đám nữ nhân đó tiến cung, nhưng nàng cũng không đồng ý để các nàng tiếp xúc với Tư Thiên Hoàng.

"Bạch Ngọc, có phải ngươi còn điều chưa nói hay không?" Tư Thiên Hoàng chán nản, không nhìn nàng nữa, nhìn thấy Bạch Ngọc tỏ vẻ muốn nói lại thôi thì hỏi.

Bạch Ngọc gật đầu, nhìn bốn nam nhân một cái, nói, "Trưởng công chúa Yên quốc Phong Như Yên là đệ nhất mỹ nữ của Yên quốc, nhìn qua bức họa thì có vẻ đẹp hơn Hoàng Hậu."

Thật ra hắn vẫn lo lắng, Hoàng Thượng và các Vương gia sẽ bị mê hoặc.

Mọi người nghe vậy, ánh mắt đều đồng loạt nhìn về phía Tư Thiên Hoàng.

"Ta là loại người ham mê sắc đẹp sao?" Tư Thiên Hoàng lạnh lùng đảo mắt nhìn mọi người, nghiến răng nghiến lợi nói, gân xanh hai bên thái dương cũng nổi lên.

"Khụ, ta tin tưởng chàng là được." Khúc Ngâm thấy Tư Thiên Hoàng đáng thương như vậy cũng có chút mềm lòng, lạnh lùng nhìn bọn họ, vươn tay cầm tay hắn, dịu dàng cười nói.

Lúc này sắc mặt Tư Thiên Hoàng mới tốt lên một chút, kéo Khúc Ngâm vào trong lòng, tức giận hừ một tiếng.

" Nếu đại ca thích mỹ nữ thì đã sớm tranh đoạt Tiểu Vũ với Minh vương rồi, sao còn đến lượt Phong Như Yên." Đổng Trường Dạ cười tủm tỉm nhìn Tô Tiểu Vũ, nói.

" Trường Dạ, người như Tiểu Vũ không phải ai cũng dám thích đâu." Tư Thiên Chanh nhìn thịt cháo nhưng không hề muốn ăn, nghe vậy thì mở miệng trêu ghẹo.

"Vì sao?" Đổng Trường Dạ khó hiểu hỏi, ngẩng đầu nhìn Tư Thiên Hiểu, hắn cũng khó hiểu lắc đầu.

"Ta hy vọng ngươi mãi mãi không biết lý do." Khúc Ngâm bật cười, trêu tức nhìn Tô Tiểu Vũ.

"Niệm Niệm, tối hôm qua lại chạy tới chỗ nào vậy?" Tô Tiểu Vũ chậm rãi đứng lên, không nhìn mọi người đang bàn tán về mình, nhìn Tô Niệm Vũ đang chạy vào sân.

Tô Niệm Vũ chạy rất nhanh, phía sau Thừa Phong và Tây Vân bước đi theo không kịp, hắn vừa thấy Tô Tiểu Vũ, liền vui vẻ chạy qua, phất phất khăn lụa màu hồng phấn trong tay.

"Tỷ tỷ, Thừa Phong ca ca đưa Niệm Niệm đến Hương Hà uyển! Đây là do Hương Hương tỷ tỷ tặng cho ta!"

Bước chân của Thừa Phong dừng lại một chút, sắc mặt biến đổi, xoay người muốn bỏ chạy, lại phát hiện Tư Thiên Hoán đã đứng ở phía sau mình, dien;dafnlle*quys&doon toàn thân bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, vẻ mặt cầu xin nhìn Tô Niệm Vũ, "Chủ tử, ta sai rồi, là Liễu Nguyệt đi tham khảo kinh nghiệm, tiểu thiếu gia thấy vậy nên liều mạng muốn đi theo nên ta mới dẫn hắn đi."

"Đúng rồi đúng rồi, Hương Hà uyển là nơi chơi rất vui, có rất nhiều tỷ tỷ khiêu vũ, Vân Thủy Gian vốn không có Hương Hà uyển." Tô Niệm Vũ yêu thích khăn lụa không muốn buông tay, nói.

"Tiểu thiếu gia, ngài đừng nói nữa." Tây Vân bị lời nói của hắn dọa sợ tới mức hết hồn, đau khổ cầu xin.

Tô Niệm Vũ khó hiểu chớp mắt, lại phất phất khăn tay.

Mọi người ngồi bên bàn đá che miệng nở nụ cười, bất đắc dĩ nhìn Niệm Niệm còn chưa đến năm tuổi, nhỏ như vậy đã thích dạo thanh lâu, mai này lớn lên thì phải làm sao?

"Niệm Niệm, đệ rất thích Hương Hà uyển sao?" Tô Tiểu Vũ dịu dàng cười, hỏi.

Mắt Tô Niệm Vũ sáng lên, liều mạng gật đầu.


"Ta cho đệ ba ngày, nếu đệ có thể để lại 138 vết bầm tím trên người Thừa Phong ca ca thì ta sẽ tặng Túy Xuân Phong cho đệ." Tô Tiểu Vũ yêu thương vuốt hai má của hắn, dịu dàng nói.

Sắc mặt Thừa Phong trở nên phấn khích vô cùng, mồ hôi ở lòng bàn chân cũng đã bớt đi, nhưng Tư Thiên Hoán lại nhanh tay nhanh hơn, bắt lấy cổ tay hắn.

"Hoán, phiền toái chàng phong bế võ công của Thừa Phong, chỉ để lại khinh công là được rồi." Tô Tiểu Vũ cười với Thừa Phong, sau đó lạnh lùng nói.

Tư Thiên Hoán cười một tiếng, không để ý Thừa Phong đang cầu xin, trực tiếp phong tỏa võ công của hắn.

"Tây Vân, đây là kim sang dược tốt nhất, ba ngày sau ngươi cho hắn dùng." Tô Tiểu Vũ đã đưa cái bình nhỏ cho Tây Vân.

Tây Vân dở khóc dở cười, cầm lấy bình sứ, đi qua đỡ lấy Thừa Phong đang buồn bực vô lực, "Đừng như vậy, ít nhất chàng còn có khinh công, có thể trốn."

Thừa Phong gật đầu, buồn bực ôm lấy Tây Vân cọ xát, dù sao cũng phải chịu nỗi đau da thịt nên ăn một chút đậu hũ trước.

"Tỷ tỷ, Túy Xuân Phong là cái gì?" Tô Niệm Vũ nắm lấy ống tay áo của Tô Tiểu Vũ, tò mò hỏi.

"Là một nơi mà nữ nhân còn đẹp hơn cả Hương Hà uyển gấp mấy lần, chỗ đó lớn hơn Hương Hà uyển mấy lần, là thanh lâu mà Liễu Nguyệt tỷ tỷ của ngươi tự tay kinh doanh!" Liễu Nguyệt đi từ ngoài cửa vào, vừa nghe thấy Tô Niệm Vũ nói, liền tự hào giải thích.

Mắt Tô Niệm Vũ sáng lên, Thừa Phong ca ca đối xử với mình rất tốt, do dự trong chốc lát, tay xoắn khăn lụa, kiên quyết nói, "Ta nhất định sẽ để lại 138 vết bầm tím trên người Thừa Phong ca ca."

Tô Tiểu Vũ bóp bàn tay nhỏ bé của hắn, dò xét nội lực của hắn một chút, mắt lóe sáng, võ công của tiểu tử này tiến bộ không ít, có động lực thì chắc hẳn sẽ có ích hơn.

Thừa Phong nhìn đôi mắt to trong suốt của Tô Niệm Vũ, thiếu chút nữa không thở nổi, hắn sẽ không bao giờ quan tâm đến tiểu ác ma này nữa.

"Vũ Nhi, ngươi đừng ức hiếp Thừa Phong, là Niệm Niệm không nghe lời." Không biết Bách Lý Ngôn đi ra từ khi nào, nhìn thấy hết tất cả mọi chuyện, bất đắc dĩ nói.

"Nhạc mẫu, Vũ Nhi thấy tốc độ luyện công của Tô Niệm Vũ chậm nên muốn khích lệ hắn một chút mà thôi, bị một đứa nhỏ đánh cũng sẽ không quá đau." Tư Thiên Hoán đi tới, thản nhiên giải thích sau đó nhìn về phía Thừa Phong, hơi híp mắt.

"Dì Ngôn, Vương gia nói đúng, đánh vài cái sẽ không sao, hơn nữa, đúng là ta đưa tiểu thiếu gia đến Hương Hà uyển, đây là lỗi của ta." Thừa Phong thành khẩn nói, ai biết được lòng hắn đang đổ máu chứ.

Bách Lý Ngôn bất đắc dĩ nhìn nữ nhi của mình, cười than, "Con đó."

Tô Tiểu Vũ nở nụ cười, kéo cánh tay Bách Lý Ngôn, nói, "Ta rất tốt mà"

Bách Lý Ngôn bật cười, chỉ vào trán nàng một cái.

Tô Trạch đứng ở phía sau, nhìn mẹ con cười đùa, cũng nhếch khóe miệng.

"Liễu Nguyệt là chủ của Túy Xuân Phong... Vậy không phải Tiểu Vũ là Vũ thiếu sao?" Hàng năm lưu lạc giang hồ, Đổng Trường Dạ cũng biết Vũ các, miệng lập tức há hốc to bằng quả trứng gà, Vũ thiếu là nàng ta, hay là Tiểu Vũ?

"Ăn một chút gì trước đi, lát nữa chúng ta sẽ về đến Lăng thành rồi." Tư Thiên Hiểu thản nhiên cười, nhét một cái bánh bao nhỏ vào miệng nàng.

Đổng Trường Dạ mở to hai mắt nhìn bánh bao trong miệng, sau đó nuốt luôn sự kinh ngạc nghi ngờ cùng cái bánh bao vào bụng.

Cấm quân đã biết tin tức Tư Thiên Hoàng sắp về cung, bởi vậy không canh chừng Tư Thiên Bắc nữa nên Tư Thiên Bắc đã sớm lôi kéo Phù Liễu đến Minh vương phủ, đến giữa trưa rốt cục cũng nhìn thấy được huynh trưởng vô lương tâm.

"Tư Thiên Hoàng! Huynh khốn kiếp, huynh không có lương tâm, huynh vô sỉ, sao huynh có thể bỏ ta lại như vậy, còn nhốt ta trong ngự thư phòng!" Tư Thiên Bắc thấy Tư Thiên Hoàng xuống xe ngựa, liền đánh tới, không thèm quan tâm đến hình tượng nữa, bộ dáng như một đứa bé, dốc hết sức hô to.

Thị vệ và Nhạc thành của Minh vương phủ đều cúi đầu, không dám nhìn Bắc vương xấu mặt.

"Đệ nhàn nhã nhiều năm như vậy, cho đệ vất vả một chút thì có gì sai? Huống hồ đệ làm rất tốt." Tư Thiên Hoàng đè vai hắn, bất đắc dĩ nói, mắt lóe sáng.

"Cút đi, huynh lấy Liễu Nhi để ép ta, ta có thể không làm tốt sao? Huynh còn có vẻ uy nghiêm của hoàng đế không?" Tư Thiên Bắc tiếp tục náo loạn, tiếng la hét đánh bay chim đậu trên cành lê.

Khúc Ngâm đứng phía sau Tư Thiên Hoàng mím môi nghẹn cười, không tính tham gia chuyện của huynh đệ nhà người ta.

Đổng Trường Dạ thấy mọi người đã nhìn mãi thành quen thì có chút dở khóc dở cười, nàng giận lây hoàng thất nhiều năm như vậy, không ngờ họ thật quá đáng yêu.

"Nhị hoàng huynh, huynh nhỏ giọng một chút." Tư Thiên Hiểu nghĩ đến Tô Tiểu Vũ còn đang ngủ, có lòng tốt nhắc nhở một chút.

"Nhỏ giọng cái rắm, Hiểu Hiểu đệ cũng ức hiếp ta!" Tư Thiên Bắc thấy Tư Thiên Hiểu cũng kêu mình câm miệng, lửa giận trong lòng lại hừng hực thiêu đốt nên cũng hét lên với hắn.

Bạch Thuật đỡ Tư Thiên Chanh xuống xe, Tư Thiên Chanh tức giận nhìn Tư Thiên Bắc ồn ào, nói, "Bắc bắc, ngươi câm miệng."

"A a a, Hoàng tỷ, tỷ cũng hung dữ với ta!" Tư Thiên Bắc tức điên lên, đôi mắt đào hoa trừng lớn đến mức sắp rớt cả tròng ra ngoài.


Phù Liễu đứng bên cạnh cảm thấy rất xấu hổ, vươn tay kéo lấy ống tay áo của Tư Thiên Bắc, gian nan nói, "Bắc bắc, đều là người."

"Ta biết là người, không lẽ là quỷ... A!" Tư Thiên Bắc nhìn về phía Phù Liễu, biểu cảm lập tức trở nên dịu dàng, nhưng giọng nói vẫn rất lớn, lời còn chưa dứt, diendaffnlleequyssdoon một cánh hoa lê bay về phía hắn, đánh nát phát quan của hắn, tóc cũng theo đó rơi xuống, trông rất là chật vật.

"Bắc Bắc, Tiểu Vũ mang thai, vừa mới ngủ, ngươi ầm ỹ như vậy, xảy ra chuyện rồi." Khóe miệng Tư Thiên Hoàng loáng thoáng ý cười, cố hết sức đè giọng thấp rồi nói.

Phù Liễu gỡ dây cột tóc của mình ra, buộc tóc cho Tư Thiên Bắc, có chút chờ mong nhìn xe ngựa, Tô cô nương đang ở trong đó.

Tư Thiên Bắc nhìn chằm chằm xe ngựa, nghe vậy, hắn tức giận đến mức thiếu chút nữa hộc máu, cắn răng, thấp giọng nói, "Sao mấy người không nói sớm cho ta biết."

Nương tử bảo bối của Tiểu Hoán, lần này hắn chết chắc rồi!

"Nhị hoàng huynh, ta đã nói huynh nhỏ giọng một chút." Tư Thiên Hiểu bất đắc dĩ nói, nhị ca, là do huynh không chịu nghe lời khuyên bảo.

"Bắc bắc, hoàng tỷ cũng kêu ngươi câm miệng." Tư Thiên Chanh cười ngoài mặt, chờ xem kịch vui.

Tư Thiên Bắc chán nản, thấy Tư Thiên Hoán lạnh lùng xuống xe, lập tức kéo Phù Liễu ra che trước người mình, cười gượng, "Tiểu Hoán, nhị ca có thể gặp được đệ rồi."

"Kéo nữ nhân ra làm lá chắn, nhị hoàng huynh, huynh thật sự tiến bộ không ít." Tư Thiên Hoán lạnh lùng nói, sau đó xoay người đỡ Tô Tiểu Vũ xuống xe.

Tô Tiểu Vũ mơ mơ màng màng xoa đầu, cơn buồn ngủ trong mắt cũng bớt đi một chút, nhìn Tư Thiên Bắc như nhìn kẻ thù, ánh mắt sắc bén như đao.

"Ha ha, Tiểu Vũ, nhị ca cũng rất nhớ muội." Tư Thiên Bắc lạnh cả người, cười còn khó coi hơn khóc, rụt lui ra sau lưng Phù Liễu.

Mọi người thấy vậy đều phỉ nhổ hành vi của hắn.

"Tô cô nương, Bắc Bắc không phải cố ý, ngươi đừng trách hắn được không?" Phù Liễu bị Tư Thiên Bắc làm cho dở khóc dở cười, dịu dàng cười nói với Tô Tiểu Vũ.

Tô Tiểu Vũ nhìn Phù Liễu, cảm thấy đây là lần đầu tiên nhìn thấy một cô nương nhu nhược như vậy, ý muốn bảo vệ trong lòng lại dâng lên, áp chế được không ít cảm xúc phiền chán, "Nói gì vậy, ngươi cũng coi như là nhị tẩu của ta, gọi ta Tiểu Vũ là được."

Mặt Phù Liễu đầy vẻ vui sướng, cắn môi, lấy tín vật Vũ các ra, "Tiểu Vũ, đây là của ngươi, bây giờ trả lại cho ngươi."

"Cầm đi, ta giữ cũng vô dụng." Tô Tiểu Vũ ách xì một cái, miễn cưỡng nói.

Phù Liễu sững sờ ngẩn ngơ, có chút cảm động, nàng và Tiểu Vũ chỉ gặp mặt hai lần, sao nàng có thể đưa vật quý giá như vậy cho mình chứ.

"Cho nàng thì nàng giữ đi." Tư Thiên Bắc thấy Phù Liễu ngây người, nhanh mồm nói, nhìn thấy khối ngọc bội đó thì mắt sáng lên, đây chính là ngọc bội tốt nhất, chất liệu này phủ hắn cũng không có nhiều.

Phù Liễu đen mặt trừng hắn một cái, rồi mới cười gật đầu với Tô Tiểu Vũ.

"Tỷ tỷ, Túy Xuân Phong ở đâu!" Tô Niệm Vũ xuống xe ngựa, hỏi một câu khiến mọi người im lặng.

Bách Lý Ngôn đen mặt xuống xe, kéo lấy cánh tay Tô Niệm Vũ, "Tiểu tử thối, ngươi mới mấy tuổi đầu mà lúc nào cũng nhắc tới Túy Xuân Phong, mai mốt lớn phải làm sao?"

"Nhạc mẫu, Tô Niệm Vũ phong lưu chứ không hạ lưu." Tư Thiên Hoán cười, xoa đầu Tô Niệm Vũ.

Tô Niệm Vũ nửa hiểu nửa không, nhưng vẫn gật đầu.

Bách Lý Ngôn chán nản, không muốn nói chuyện với hai nam nhân lớn nhỏ này nữa.

"Ngôn, Tiểu Vũ sẽ không hại Niệm Niệm, hắn muốn đến Túy Xuân Phong thì để hắn đi đi." Tô Trạch suy nghĩ rất thoáng, xuống xe khai sáng cho thê tử.

Bách Lý Ngôn nhìn mọi người, phát hiện chỉ có mình phản đối, không khỏi vô lực thở dài, tùy ý để nhi tử náo loạn.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Niệm Vũ vẫn đầy sự tò mò, thấy mọi người không trả lời hắn thì hỏi to hơn một chút, "Tỷ tỷ, Túy Xuân Phong ở đâu?"

"Ba ngày sau, nếu đệ làm được điều ta nói thì ta sẽ kêu Liễu Nguyệt tỷ tỷ dẫn đệ đi." Tô Tiểu Vũ thản nhiên cười, nói.

Tô Niệm Vũ có chút không tình nguyện, vừa thấy Thừa Phong đi vào thì mắt đầy hung dữ, nóng lòng muốn thử, Thừa Phong nhìn thấy thì chảy mồ hôi lạnh.

"Đi đâu thì đi đi, vương phủ nhỏ, không chứa được nhiều người như vậy đâu." Tư Thiên Hoán lạnh lùng nhìn mọi người, hạ lệnh đuổi khách.


Khúc Ngâm bất mãn nhìn Tư Thiên Hoán, đưa bình thuốc cho Tô Tiểu Vũ, sau đó nói, "Ta đi rồi có việc gì thì để chim xanh truyền tin cho ta."

"Ừ." Tô Tiểu Vũ cười ngọt ngào.

"Chở đã, Bắc Bắc, hôn sự của năm người chúng ta đệ chuẩn bị tốt chưa?" Tư Thiên Hoàng giữ chặt Khúc Ngâm, nhìn về phía Tư Thiên Bắc.

"Mọi người đều đã trở lại, cũng có thể bắt đầu sắp xếp rồi, nhiều nhất khoảng nửa tháng là có thể xong xuôi." Nói đến hôn sự, vẻ mặt Tư Thiên Bắc liền đầy hưng phấn, cười cong cả mắt.

"Đi vào rồi nói chuyện." Tô Tiểu Vũ có chút mệt mỏi, nhưng nghĩ đến có rất nhiều chuyện còn chưa giải quyết, nên cố gắng lấy lại tinh thần, nói.

Tư Thiên Hoán thấy nàng buồn ngủ, có chút đau lòng, đột nhiên ôm lấy nàng, không để ý nàng giãy dụa, nâng bước đi về phía đại sảnh.

"Rốt cuộc là Tiểu Vũ đàn áp Minh vương hay là Minh vương đàn áp Tiểu Vũ?" Đổng Trường Dạ mờ mịt, có đôi khi Minh vương rất nghe lời Tiểu Vũ, nhưng có đôi khi Tiểu Vũ lại bị Minh vương ăn sít sao.

"Muội nhìn nhiều thì sẽ hiểu." Tư Thiên Chanh vuốt cằm nói, lôi kéo Bạch Thuật đi theo, Tô Niệm Vũ kéo góc áo Tư Thiên Chanh, cũng chạy theo.

Bách Lý Ngôn và Tô Trạch đi cuối cùng, nhìn bọn nhỏ đầy sức sống ở phía trước, nhịn không được cảm thán, "A Trạch, đột nhiên ta cảm thấy mình già đi."

"Cho nên người già thì phải ở cùng người già, có chuyện gì thì để người trẻ tuổi giải quyết đi, ta đưa nàng đi du sơn ngoạn thủy, bù đắp lại những thiếu thốn mấy năm nay được không?" Tô Trạch cười nói, trên thực tế bây giờ hắn cũng đang còn tráng niên, chẳng qua hắn tình nguyện làm một lão già, như vậy, dien;daffnlle[quysdo0n lúc nào hắn cũng đều có thể ở bên cạnh Ngôn.

Bách Lý Ngôn cười liếc hắn một cái, nhăn mũi lại, "Già mà không nên nết."

"Vậy ta không nên nết cho nàng xem." Tô Trạch nhíu mày, nỏ nụ cười xấu xa không phù hợp với bản tính bình thản của hắn, giống một đứa bé, đột nhiên vươn tay, ôm lấy Bách Lý Ngôn.

Bách Lý Ngôn hô nhỏ một tiếng, kích động nhìn qua bên cạnh, thấy tất cả thị vệ đều cúi đầu, mặt bắt đầu đỏ lên, "A Trạch chàng thả ta xuống, đừng náo loạn." Đã một bó tuổi rồi mà còn không biết xấu hổ.

"Đi." Tô Trạch giả điếc không nghe thấy lời của nàng, còn cố ý nâng nàng lên mấy lần, đi nhanh về phía trước.

Bách Lý Ngôn chỉ có thể vùi đầu trong lòng hắn, không ngừng nhéo thắt lưng Tô Trạch, đau quá hóa cười, còn nhe răng trợn mắt.

Bạch Thuật quay về xe lấy vài thứ, vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này, nhịn không được sờ cái mũi rồi oán thầm ——

Ngây thơ! Trong đại sảnh, người làm dâng trà cho mấy vị chủ tử rồi lui ra đứng ở cạnh cửa.

Tư Thiên Hoàng thổi nước trà, thản nhiên mở miệng, "Bắc Bắc, đệ tính để Phù Liễu lấy thân phận gì gả vào Bắc vương phủ?"

Thân phận của Phù Liễu rất xấu hổ, tuy rằng bọn họ không ngại nhưng miệng lưỡi người đời rất đáng sợ, vì vậy nên tìm một lý do chặn họng họ lại.

Phù Liễu có chút khó xử cúi đầu, hai tay nắm chặt lại với nhau, sắc mặt có chút trắng bệch, nói là không thèm để ý thân phận của mình, mà khi bàn đến chuyện này thì nàng vẫn cảm giác khó xử thậm chí hơi khổ sở, nàng biết bọn họ không xem thường nàng, nhưng người khác thì sao? Nếu không có thân phận thì không chỉ riêng gì nàng, Bắc Bắc cũng sẽ bị đồn đãi.

"Lấy Vũ các làm đồ cưới còn chưa đủ sao?" Tô Tiểu Vũ tựa vào ghế, lười biếng hỏi.

"Dù sao Vũ các cũng thuộc về chốn võ lâm, sẽ có người nói nhảm." Tư Thiên Bắc lắc đầu, đầu ngón tay xoa mi tâm, có chút sầu não.

Nếu muốn chặn miệng người đời thì nên chặn một cách triệt để.

Tim Phù Liễu đập nhanh hơn, răng cắn chặt môi dưới, môi cũng có chút máu chảy ra, Tư Thiên Bắc nghiêng đầu thấy vậy, đau lòng kéo nàng vào trong ngực, "Ta sẽ nghĩ cách, nàng đừng lo lắng."

Phù Liễu cười gượng rồi lại cúi đầu.

Tô Tiểu Vũ nhìn thấy cảm xúc của nàng có chút kỳ lạ, mày nhíu thật chặt, đầu óc không ngừng chuyển động, suy nghĩ những cách có thể dùng được.

Tư Thiên Hoán thấy nàng thật sự buồn rầu, vươn tay xoa mi tâm của nàng, nhìn Tư Thiên Bắc nói, "Nhị hoàng huynh, ta nghĩ Lưu Phàm Vũ sẽ tình nguyện nhận nghĩa nữ."

"Đệ không sợ lão hồ li đó cắn ngược lại chúng ta sao." Tư Thiên Bắc nhíu mày, không phải hắn không nghĩ tới Lưu Phàm Vũ, dù sao ông ta cũng là Tể tướng đương triều, thân phận địa vị đều cao, nhưng như vậy sẽ cho ông ta nắm được nhược điểm, rất khó nói sau này ông ta có lấy chuyện này ra để nói không.

Tư Thiên Hoán cười, thản nhiên nói, "Sẽ không, nữ nhi ngu ngốc của hắn đắc tội hoàng đế tại đại hội tuyển phi, lại còn chọc giận trưởng công chúa, có thể bảo vệ tính mạng đã là vinh hạnh rồi, nhưng những nhà trong sạch trong Hoàng thành chỉ sợ không ai muốn cưới nàng ta, dù sao không có ai tình nguyện kết thân với một Tể tướng đã đắc tội với Hoàng thất."

"Ngày đó ta đã bỏ lỡ không ít trò hay." Tư Thiên Bắc hứng thú cười, tán thưởng nhìn tiểu đệ nhà mình, lão hồ li chính là lão hồ li, một chút tài nguyên cũng không buông tha.

"Nhưng không phải ngươi đã gặp được Phù Liễu sao?" Tô Tiểu Vũ hừ nhẹ, nhìn Phù Liễu một cái, thấy nàng cũng ngẩng đầu nhìn mình, nhếch môi cười, nhìn thấy sự đau thương trong mắt nàng, khóe miệng lại không nhịn được co rút.

Tư Thiên Bắc nghe vậy, lập tức nhếch môi cười to, bị Phù Liễu trừng mắt nên ngoan ngoãn im lặng ngửa mặt lên.

"Lát nữa ta sẽ nói chuyện với Lưu Phàm Vũ, vậy chuyện của Phù Liễu coi như đã giải quyết xong." Tư Thiên Hoàng gật đầu nói.

Phù Liễucảm kích cười, hốc mắt có chút ướt át, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn bầu trời, kiềm nén nước mắt.

"Chuyện của Bắc Bắc đã giải quyết xong, vậy còn Hiểu thì sao?" Tư Thiên Chanh rất thích bánh hoa Lê ở Minh vương phủ, mấy ngày nay đều không muốn ăn gì nhưng lúc này nàng lại có thể ăn hết một đĩa, thư thái dễ chịu, thích ý nheo mắt lại, nhìn về phía Tư Thiên Hiểu.

Tư Thiên Hiểu sửng sốt, sau đó nghiêng đầu nhìn Đổng Trường Dạ, có chút chần chờ nói, " Trường Dạ, trong khoảng thời gian này, nàng về Đổng gia ở có được không?"

Hắn muốn đường đường chính chính đón Trường Dạ vào Khiêm vương phủ, nhất định phải cầu hôn với Đổng Trí, trước khi thành thân theo lẽ thường nàng nên ở Đổng gia.


"Ta, ta không thể ở quán trọ bên ngoài sao?" Đổng Trường Dạ cắn môi, ngập ngừng nói, cái nhà đó nàng tuyệt không muốn về, hai năm rồi nàng không có về đó, cũng không biết lão già chết tiệt đó sẽ nói những điều khó nghe gì.

"Vậy ngày ta cầu hôn và buổi tối trước đêm tân hôn nàng hãy về Đổng gia đi, ngày hôm sau theo ta hồi vương phủ, được không?" Tư Thiên Hiểu bật cười, nhẹ giọng nói.

Đổng Trường Dạ gật đầu, cố gắng cười, sau đó lại suy sụp hạ mặt, "Hiểu ca ca, ngày mai chúng ta thành thân luôn được không?"

Tư Thiên Hiểu kinh ngạc mở mắt ra, bất đắc dĩ cười than, "Nàng đó."

"Phụt, ngươi cho là hắn không muốn sao." Tư Thiên Chanh cười ngã vào trong lòng Bạch Thuật.

"Tư Thiên Chanh, nàng có thể coi chừng đứa bé trong bụng một chút được không, cười cũng nên dịu dàng một chút đi." Bạch Thuật nhếch khóe miệng, phụ nữ có thai không thể xúc động, Chanh nhi lại là nữ nhân thích cười...

"Bạch Thuật." Tư Thiên Chanh bĩu môi, vô tội chớp mắt mấy cái, thấy đáy mắt hắn có chút mỏi mệt thì cũng cảm thấy hơi áy náy, chắc mấy ngày nay Bạch Thuật chăm sóc nàng mệt muốn chết đi.

Khúc Ngâm suy nghĩ một chút rồi liếc mắt nhìn Tư Thiên Chanh tinh thần phấn chấn và Tô Tiểu Vũ đang mệt mỏi buồn ngủ, có chút nghi hoặc, "Không đúng, Chanh nhi đã mang thai hơn năm tháng, Tiểu Vũ mới một tháng, sao tinh thần lại kém hơn nàng?"

Bạch Thuật hừ nhẹ, "Ta chăm sóc tốt."

Tư Thiên Hoán híp mắt, lạnh lùng nhìn hắn, có ý gì, nói hắn chăm sóc không tốt sao?

Hiếm khi Bạch Thuật có tinh thần đấu trí với hắn, khinh miệt liếc mắt một cái rồi gật đầu.

Tư Thiên Hoán nhếch khóe miệng, tay bỏ cái chăn ra ném ly trà về phía Bạch Thuật.

Bạch Thuật nhanh chóng tiếp được, tiêu sái đổ nước trà vào miệng, sau khi uống xong mới lạnh mặt hỏi, "Không có hạ độc đó chứ?

" Đoạn Trường thảo bảy ngày."Tô Tiểu Vũ ngáp dài, thuận miệng nói, " Cơ thể ta không tốt, ngủ nhiều một chút là tốt rồi."

" Lúc trước Chanh nhi mang thai cũng lặn lội đường xa hơn ngươi một chút mà thôi, theo lý thuyết thì sẽ không như vậy."Khúc Ngâm càng nói càng lo lắng, mày mặt nhăn nhó.

Tinh thần Tư Thiên Hoán cũng khẩn trương, " Hoàng tẩu, ta phải làm như thế nào."

" Đừng làm cho ta mệt, đừng để cho ta đói, đừng để cho ta nóng, đừng để cho ta lạnh, đừng làm cho ta bực mình, đừng làm phiền ta."Tô Tiểu Vũ híp mắt nhớ kỹ, chặn miệng Khúc Ngâm.

" Tô Tiểu Vũ."Khúc Ngâm quát nhẹ, sau đó cười nhẹ, " Yên tâm, ta sẽ cho ngươi qua đêm động phòng hoa chúc."

Cơn buồn ngủ của Tô Tiểu Vũ mất hẳn, kinh ngạc nhìn Khúc Ngâm, sau đó hừ nhẹ một tiếng, lôi kéo Tư Thiên Hoàng cũng đang kinh ngạc bỏ đi.

" Tiểu, Tiểu Khúc Nhi..."Tô Tiểu Vũ mở mắt bất đắc dĩ, từ khi nào Tiểu Khúc Nhi lại có thú vui này vậy?

" Nói cũng đã nói xong, về đi."Tư Thiên Hoán lại hạ lệnh đuổi khách, sau đó nhìn Nhạc Thành, cười nói, " Nhạc bá, giúp ta đưa nhạc phụ nhạc mẫu đến phòng bọn họ đi."

Tô Trạch cười với Nhạc Thành, chuẩn bị dẫn thê nhi đi nghỉ ngơi, Tô Niệm Vũ đột nhiên buông tay hắn ra.

" Ta và Thừa Phong ca ca đến Vũ các, buổi tối không trở lại."Tô Niệm Vũ cười lộ hàm răng trắng, muốn để lại 138 dấu bầm tím trên người Thừa Phong ca ca thì buổi tối không thể nhàn hạ.

Bách Lý Ngôn nhếch lông mi đang muốn dạy dỗ hắn thì lại bị Tô Trạch kéo đi.

" Trong ba ngày này ngươi cũng đừng trở về, chơi cho vui đi."Tư Thiên Hoán cười không đứng đắn, sau đó ôm lấy Tô Tiểu Vũ đi về phía Hoán Vân cung.

Hoán Vân cung vẫn sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi như trước, trên giường ngọc màu đen, đệm chăn cũng đã được đổi, mềm mại mà thoải mái.

Tô Tiểu Vũ chui vào trong chăn, ngáp một cái, nhìn nam nhân đang ngồi ở bên giường đắp chăn cho mình, làm nũng, " Hoán thật đói."

" Đói?"Tư Thiên Hoán sửng sốt, không phải vừa mới mới ăn điểm tâm sao?

" Ừ, thật đói."Tô Tiểu Vũ nhăn mặt nhăn mũi, buồn ngủ làm mắt đầy nước, giống như con cún bị lạc đường.

Vừa buồn ngủ lại vừa đói, hoàng tỷ cũng không có nghiêm trọng như nàng, nghe nói có người mang thai rất nhẹ nhàng, có người mang thai rất vất vả, xem ra, nàng chỉ có thể chịu đựng thôi.

" Được, ta đi làm đồ ăn cho nàng, ngủ một chút trước đi. "Tư Thiên Hoán rất lo lắng, nhưng vẫn cười nói.

Tô Tiểu Vũ" Ừ "Một tiếng, ôm chăn chậm rãi ngủ.

Tư Thiên Hoán nhìn khuôn mặt điềm tĩnh lúc ngủ của nàng, nụ cười trên mặt cũng mất đi, nhanh chân ra ngoài tìm Nhạc Thành.

" Vương gia, ngài tìm lão nô có chuyện gì?"Nhạc Thành nhanh chóng chạy đến rừng lê, giữa một mảnh rừng lên trắng như tuyết, Tư Thiên Hoán mặc bạch y nên rất dễ dàng tìm thấy.

Tư Thiên Hoán thản nhiên nhìn hoa Lê bay phấp phới, trầm giọng nói, " Tìm tất cả đại phu thường hay coi bệnh cho nữ nhân có thai trong Lăng thành đến đây, Vương phi thích ngủ thích ăn một cách kỳ lạ thì phải làm sao."

"Vậy thì để cho Vương phi ăn và ngủ là được mà?"Nhạc Thành trả lời theo bản năng, thấy sắc mặt Vương gia khó coi thì lập tức câm miệng, nói " Dạ" rồi lập tức đi làm ngay.

Chờ Tư Thiên Hoán bưng đồ ăn quay lại phòng thì Tô Tiểu Vũ đã ngủ say, kêu cũng không tỉnh lại.

" Vật nhỏ, chờ tiểu vật nhỏ ra ngoài xong ta nhất định sẽ dạy dỗ hắn thật tốt."Tư Thiên Hoán cười khổ, dịu dàng vỗ về gương mặt của nàng, thấy nàng cảm nhận được trên mặt bị quấy rầy nên lầm bầm một tiếng rồi xoay người sang chỗ khác thì cúi đầu nở nụ cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận