Edit: susublue
Tô Tiểu Vũ ngồi trên ghế đan hoa lê, từ từ uống trà, ngẩng đầu nhìn thấy Tư Thiên Hoàng đã đi tới, đáy mắt còn có chút mỏi mệt, nhíu mày, bỏ chén trà xuống, "Không cho nàng chịu chút đau khổ, sau này sẽ tiếp tục ngang bướng như vậy, ngươi phí nhiều chân khí như vậy làm gì?"
"Khẩu thị tâm phi, Ngâm nhi không thoải mái, ngươi cũng lo lắng không kém gì ta." Tư Thiên Hoàng hừ nhẹ, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nàng, tự rót trà cho mình, thản nhiên hỏi, "Tiểu Vũ, kế hoạch của các ngươi là gì?"
" Nếu Trưởng Tôn Úc Phong muốn hậu viện của ngươi bị loạn thì chắc chắn sẽ châm lửa giữa Tiểu Khúc Nhi và bốn nữ nhân kia, ta cho ngươi độc sủng Phong Như Yên vài ngày, cho dù Vân tần, Kính tần và Lăng phi đến đây vì nhiệm vụ khác nhưng gả phu theo phu, tranh giành tình cảm vốn là bản tính của nữ nhân, ba người các nàng nhất định rất ghen tị với Phong Như Yên, hôm nay cũng đã chứng thật điều này, biết Phong Như Yên không thể ăn cay mà một đám đều nhao nhao múc nước lẩu cay cho nàng ta, với tính tình của Phong Như Yên thì nhất định sẽ ghi hận, cho dù Trưởng Tôn Úc Phong nắm giữ các nàng cũng không ngăn cản được các nàng đấu tranh nội bộ, nhỏ đánh nhỏ thì không sao nhưng ta lại thêm dầu thêm lửa vào, làm lớn chuyện đó lên, đến lúc đó Trưởng Tôn Úc Phong còn có thể ra chiêu gì nữa?" Tô Tiểu Vũ lạnh lùng nói, dienxxdafnllequysdoon các nàng tự mình đánh nhau, đừng có nghĩ đến việc ném mồi lửa lên người Tiểu Khúc Nhi.
"Ngươi chắc chắn Phong Như Yên sẽ trả thù ba nữ nhân kia?" Tư Thiên Hoàng híp mắt, dù sao cũng là người Trưởng Tôn Úc Phong tỉ mỉ lựa chọn, đừng có khinh địch như vậy được không?
Tô Tiểu Vũ nhíu mày, đưa cho hắn một viên thuốc, "Uống đi."
Tư Thiên Hoàng không nghi ngờ nàng, lập tức nuốt xuống, nghi hoặc hỏi, "Làm sao vậy?"
"Uống trà." Tô Tiểu Vũ híp mắt cười, mắt lóe sáng.
Tư Thiên Hoàng đột nhiên cảm thấy lạnh cả người, cười gượng một chút, uống một ngụm trà, sắc mặt vặn vẹo, thiếu chút nữa phun ra, thật lâu sau mới nuốt xuống.
"Trà Khổ Đinh, vị không tệ chứ." Tô Tiểu Vũ cười tủm tỉm nói.
"Vì sao lại đắng như vậy?" Tư Thiên Hoàng nghiêm mặt, đẩy chén trà ra xa, sau đó đột nhiên nghĩ đến cái gì đó liền trợn to mắt, "Viên thuốc kia..."
"Phóng đại vị giác con người, ngươi nói xem, Phong Như Yên ăn phải quả đắng này, với tính tình công chúa của nàng mà có thể nhẫn nhịn sao? Chờ nàng tốt lên, chuyện thứ nhất chính là dạy dỗ ba nữ nhân kia, tuy rằng ta dọa nàng, nhưng mặt mũi ta lớn hơn nên nàng ta phải tự mình nhẫn nhịn, chờ nàng ta náo loạn mọi chuyện thì liệu có còn có cơ hội đụng đến ta và Tiểu Khúc Nhi không?" Giọng điệu Tô Tiểu Vũ lạnh lùng.
Tư Thiên Hoàng hung hăng co rút khóe miệng, nói, "Giải dược."
Tô Tiểu Vũ liếc nhìn hắn, "Nửa canh giờ sau tự khắc được giải, đợi tới lúc nàng ta về tới tẩm cung mời thái y thì dược hiệu cũng đã sớm mất."
Thái y cũng không phải ngồi không, nếu trong cơ thể vẫn còn dược tính bị hắn nhìn ra thì sẽ không được tốt lắm.
"Thân thể Ngâm nhi không khoẻ sẽ không tham dự, tự ngươi chú ý một chút." Tư Thiên Hoàng cười nhạt nói.
Tô Tiểu Vũ lườm hắn một cái, nói, "Trưởng Tôn Úc Phong có động tác gì không?"
"Hắn có đi tìm sứ thần một lần, hai sứ thần kia cũng lẻn vào trong cung bí mật gặp bốn tỳ nữ của các nàng một lần." Tư Thiên Hoàng nói.
"Hoán đâu?" Tô Tiểu Vũ sờ sờ mũi, đột nhiên hỏi, tối hôm qua nói hôm nay có việc, sáng sớm đã không thấy người rồi.
Tư Thiên Hoàng cười như không cười nhìn nàng, nói, "Đến quân doanh kiểm tra xem quân lương có vấn đề hay không rồi."
" Bụi Ngự Thước ở Phượng thành vẫn còn giữ sao?" Tô Tiểu Vũ hỏi.
Tư Thiên Hoàng gật đầu, cười lạnh, "Trưởng Tôn Úc Phong muốn làm giảm sức chiến đấu của quân đội Phong quốc, mục đích không cần nói cũng biết, Yên quốc và Lăng quốc muốn liên hôn, chỉ sợ bọn họ đã sớm âm thầm thông đồng muốn đánh sụp Phong quốc ta, giữ lại một bụi Ngự Thước, nếu đến lúc đó thật sự tuyên chiến thì còn có thể ủng hộ khí thế quân ta."
Người trong thiên hạ đều nói chỉ Yên quốc và Lăng quốc mới có Ngự Thước, nếu bọn họ thật sao tìm cớ tuyên chiến, khi đó sẽ lấy chuyện bụi Ngự Thước ra để chiêu cáo thiên hạ, phơi bày chuyện trộn bột thuốc trong quân lương, đến lúc đó tất cả mọi người đều biết Phong quốc bị hại, lòng dân sẽ nổi lên, Yên quốc và Lăng quốc sẽ tự bại bởi chính mình.
" Phải hai tháng nữa dược tính của Ngự Thước mới thể hiện rõ ràng, trong hai tháng, ngăn cản mọi động tác của Trưởng Tôn Úc Phong." Tư Thiên Hoàng tiếp tục nói.
Tô Tiểu Vũ gật đầu, trong mắt có chút ý lạnh, "Hoán đã nói với ta rồi, trong hai tháng này, đủ để bốn nữ nhân kia tranh đấu gay gắt, còn ngươi, tốt nhất mỗi tối đều sủng hạnh một người."
Nói xong, nhịn không được nở nụ cười bỡn cợt.
Sắc mặt Tư Thiên Hoàng vặn vẹo, cười lạnh, "Vậy cứ đưa cho Tiểu Khúc Nhi của ngươi bốn miếng mặt nạ da người, ta sẽ từ từ sủng hạnh."
"A, chủ ý này không tệ." Tô Tiểu Vũ bật cười, chậm rãi đứng dậy, đi đến cửa lớn.
"Đúng rồi, hai ngày nay ta muốn chăm sóc Ngâm nhi, ngươi nghĩ cách bắt Bắc Bắc giúp ta quản lý triều chính, là ngươi không chịu chăm sóc tốt Ngâm nhi cho nên lý do ta không thể lên triều ngươi tự nghĩ đi." Tư Thiên Hoàng tao nhã nâng chung trà lên, cười nhạt nói, sau đó uống một ngụm trà theo bản năng, mùi thuốc đắng khiến mặt hắn nhăn lại.
---- susublue ~ diendan ----
Tô Tiểu Vũ dừng bước chân một chút, quay đầu lại, suy tư nhìn Tư Thiên Hoàng, thật lâu sau mới nhếch môi, "Vân Thủy Gian không tệ, Tiểu Khúc Nhi còn chưa đến đó."
"Ta sẽ dẫn nàng đi." Tư Thiên Hoàng cúi đầu, che lại sự khó hiểu ở đáy mắt, thản nhiên nói.
Tô Tiểu Vũ nhíu mày, gật đầu, sau khi xoay người lại mới thu hồi nụ cười, nhẹ nhàng mím môi, Tư Thiên Hoàng ơi Tư Thiên Hoàng, thì ra ngươi có ý này.
Tư Thiên Hoàng ngẩng đầu nhìn Tô Tiểu Vũ, con ngươi đen đầy ý cười, “Còn khôn khéo hơn cả Tiểu Hoán."
Ban đêm, đêm không trăng, mười hắc y nhân lẻn vào trong cung, thị vệ canh giữ ở cửa ngự thư phòng, hoàng đế đang làm chính vụ, lúc này đang ngồi ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, Lý công công chuẩn bị bữa khuya Hoàng Thượng, hắc y nhân thấy thời cơ đã đến nên đẩy cửa đi vào, hoàng đế lật bàn đấu với hắc y nhân, mặc dù võ công hoàng đế cao nhưng hắc y nhân cũng đều là cao thủ tuyệt đỉnh, hoàng đế dần dần không địch lại, vai bị một hắc y nhân cầm kiếm đâm vào, trọng thương ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh, lúc này rất nhiều cấm vệ quân vọt vào cứu hoàng đế nhưng lại để cho mười hắc y nhân đào tẩu hết, Minh vương giận dữ, lấy lý do cứu giá chậm trễ, rút kiếm chém giết thống lĩnh cấm quân Trần Tĩnh Nhiêu.
Việc này truyền ra, cả dân chúng và triều đình đều khiếp sợ, Hoàng Thượng trọng thương tu dưỡng trong tẩm cung, lúc này Bắc vương sẽ xử lý chính vụ như lúc hoàng đế cải trang đi tuần.
Những cung phi mới vào cung đều Càn Thanh cung thăm hỏi, nhưng đều bị Lý công công lấy lý do Hoàng Thượng tức giận không muốn gặp ai để từ chối, chặn tất cả ở bên ngoài, Vân tần, Kính tần và Lăng phi hẹn nhau xuất cung, đến Thanh Vân Tự cầu phúc cho Hoàng Thượng, Hoàng Hậu thì ở phật đường của Phượng Nghi cung cầu phúc cho Hoàng Thượng.
Phượng Nghi cung.
Hoàng đế nào đó vốn nên nằm dưỡng thương ở Càn Thanh cung lại ngồi trên ghế cạnh giường đút cháo cho Khúc Ngâm, sắc mặt nàng cũng đã hồng nhuận lên rất nhiều, vẻ mặt luôn tươi cười.
"Hoàng Thượng, ngươi muốn giả bộ bị ám sát thì cứ giả, vì sao lại muốn giết Trần Tĩnh Nhiên?" Đổng Trường Dạ ngồi ở trên ghế, nghi hoặc nhìn Tư Thiên Hoàng.
"Người là do Tiểu Hoán giết, liên quan gì đến ta?" Tư Thiên Hoàng trốn tránh trách nhiệm, tiếp tục đút cháo cho Khúc Ngâm.
Đổng Trường Dạ nghe vậy, ánh mắt chuyển qua nhìn Tô Tiểu Vũ, chuyện Minh vương biết thì nhất định Tiểu Vũ cũng biết, hỏi Minh vương không bằng hỏi Tiểu Vũ.
"Trần Tĩnh Nhiên là người của Trưởng Tôn Úc Phong, sớm muộn gì cũng phải giết, sao không nhất tiễn song điêu?" Tô Tiểu Vũ thản nhiên nói, nhẹ nhàng vỗ về Tiểu Bạch trong tay, thỉnh thoảng đút cho nó vài viên thuốc, hai ngày nay nàng không ói đều nhờ vào Tiểu Bạch nên phải thưởng.
Tư Thiên Hoán lạnh lùng nhìn thần thú chiếm lấy sự ôm ấp của Tô Tiểu Vũ, hừ nhẹ một tiếng, thấy nó có ích cho vật nhỏ và cục cưng nên mới để cho nó làm càn một thời gian.
Tiểu Bạch đắc ý nhìn Tư Thiên Hoán, vểnh mông lên, Tiểu Vũ nôn oẹ đáng sợ như vậy, chỉ là vì cục cưng trong cơ thể Tiểu Vũ không đủ linh khí để phát triển cho nên hắn mới cáu kỉnh, nhưng nó thì không giống nàng, muốn bao nhiêu linh khí nó cũng có, nhưng mà nó sẽ không nói, cho dù có nói thì cũng không nói cho Bạch Lê biết, nếu không hắn nhất định sẽ mang mình đi hầm canh cho Tiểu Vũ bồi bổ...
"Không đúng, cho dù các ngươi tính kế Trưởng Tôn Úc Phong thì sao lại kéo ta vào?" Tư Thiên Bắc đi vòng vòng bên cạnh, buồn bực quát.
Tư Thiên Hoàng đặt bát không xuống một bên, mềm nhẹ lau miệng cho Khúc Ngâm, lạnh lùng nhìn hắn một cái, "Đệ không thấy Ngâm nhi không thoải mái sao? Ta muốn chăm sóc nàng."
"Hoàng huynh... Huynh chăm sóc tẩu tử cũng không cần phải bỏ luôn thời gian vào triều, sổ con ta và Hiểu có thể san sẻ giúp huynh." Tư Thiên Bắc chán nản, biểu cảm trở nên dữ tợn, hắn có thể phê sổ con, nhưng cũng đừng bắt hắn giúp vào triều luôn chứ.
"Nhưng bây giờ ta đã bị trọng thương, không thể vào triều được." Trong mắt Tư Thiên Hoàng đầy ý cười, vô tội nói.
"Tô Tiểu Vũ, hoàng huynh lo lắng cho hoàng tẩu nên đầu óc mới mơ hồ, sao đầu óc ngươi cũng hồ đồ theo vậy?" Tư Thiên Bắc biết mọi chuyện là do Tô Tiểu Vũ bày ra, lập tức quay đầu trừng mắt nhìn Tô Tiểu Vũ.
Tô Tiểu Vũ không mặn không nhạt liếc hắn một cái, sau đó đi đến bên giường, sờ sờ trán Khúc Ngâm, cười khẽ, "Thân thể Tiểu Khúc Nhi yếu đuối như vậy, nếu không có ai canh chừng 24/24 thì ta sẽ lo lắng, đúng không?"
"Ừ." Khúc Ngâm phối hợp gật đầu, trong mắt hiện lên ý cười, những người này chỉ biết ức hiếp Bắc vương.
Tư Thiên Bắc tức giận đến mức trợn trắng mắt, nếu không phải Phù Liễu nhanh chân đến giúp hắn thuận khí, chỉ sợ hắn sẽ tức đến ngất xỉu.
"Tiểu Hoán, đệ cũng không giúp ta?"
"Vũ Nhi tính kế huynh, là vinh hạnh của huynh." Tư Thiên Hoán lạnh nhạt nói, nghĩa khí huynh đệ chẳng là gì.
Tô Tiểu Vũ bật cười, tà tứ liếc Tư Thiên Hoán rồi sau đó cười dịu dàng.
Tư Thiên Hiểu vẫn bình tĩnh quan sát mọi người, cuối cùng nhìn Tư Thiên Hoàng, lại nhìn Tư Thiên Bắc, đột nhiên hiểu được cái gì nhếch môi cười khó hiểu.
Phong Như Yên nằm trong Yên Hà cung ba ngày, rốt cục cũng đổi từ cháo thành cơm tẻ, nhưng vẫn không thấy được Hoàng đế mà mình tâm tâm niệm niệm, ngược lại nghe thấy tin Hoàng đế gặp chuyện không may thì lập tức bị kích thích, thiếu chút nữa té xỉu, nàng suy yếu không xuống giường được, ba ngày nay nàng không thể đến thăm Hoàng Thượng, dien*daffn;lle#quyssdo0n chẳng phải là biểu hiện không quan tâm hắn sao, nếu như bởi vậy mà bị thất sủng thì sẽ rất phiền toái.
Nhưng tỳ nữ của nàng nói rằng, tâm trạng Hoàng Thượng không tốt, không cho phép bất cứ ai vào thăm, ngay cả Hoàng Hậu cũng không được, lúc này Phong Như Yên mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng ngay sau đó cung nữ lại nói cho nàng biết, Hoàng Hậu ở trong phật đường cầu phúc cho Hoàng Thượng, ba vị nương nương khác cũng đến Thanh Vân Tự cầu phúc, tâm trạng mới thả lỏng lại căng thẳng, những người khác đều cầu phúc cho Hoàng Thượng, chỉ có nàng là không, điều này mà truyền ra ngoài thì sẽ không dễ nghe, vì thế liền đồng ra ngoài là trong Yên Hà cung cũng có phật đường, cho người truyền tin là Thục phi có bệnh trong người, chỉ có thể ở trong cung cầu phúc cho Hoàng Thượng, như thế thì nàng mới thật sự an tâm.