Edit: susublue
Quân địch nhanh chóng truyền tin tức đến, chủ soái Lăng quốc do Thái tử Sở Thiên Hữu đảm đương, không đến một tháng hắn liền phát động đại quân tuyên chiến với Phong quốc, tấn công Phi Vân quan.
Bên ngoài Phi Vân quan, tiếng trống chấn động trời cao, dưới bầu trời trong vắt là trăm vạn đại quân của Lăng quốc và Yên quốc tập hợp lại đông nghìn nghịt, chung quanh đầy hơi thở giết chóc, khiến côn trùng muôn thú hoảng sợ chạy mất.
Tư Thiên Hoán mặc chiến bào màu đen ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt u lãnh, trên người đầy khí thế khát máu vô tình, thản nhiên nhìn về phía Sở Thiên Hữu, trong mắt đầy vẻ châm chọc, trách không được Vũ Nhi lo lắng mình không đối phó được hắn, xem ra hắn thật sự lợi dụng trên máu tươi trên chiến trường để tinh luyện khói đen, đứng ở khoảng cách không xa, hắn có thể tinh tường cảm nhận được mùi máu tươi u ám trên người Sở Thiên Hữu, khiến người ta chán ghét, nhưng nó lại khác với nội lực của bọn họ, không thể cảm nhận được độ sâu cạn.
Nghĩ đến Tô Tiểu Vũ, miệng của hắn bất giác nhếch lên một chút, đêm qua nàng làm bộ vô tình sắp xếp người bảo vệ đứa bé rồi giả bộ uống say ngồi suy ngẫm, giải thích việc Thừa Phong đột nhiên xuất hiện một cách hợp tình hợp lý, bộ dáng thông minh lúc đó, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy thật buồn cười, nếu không phải nàng đã không còn ở cữ, thân thể cũng không còn tệ nữa thì chỉ sợ hắn vẫn sẽ thiết hạ trận pháp nhốt nàng ở nơi nào đó rồi, nhưng mà hắn đã đặt một trận pháp đơn giản ở lều chính để bảo vệ đứa nhỏ, không có phức tạp đến mức vật nhỏ không thể phát hiện, nhưng cũng không phải thứ mà người thường có thể phá giải.
Bạch Thuật cũng lạnh lùng nhìn Sở Thiên Hữu, xác thật ngửi được mùi âm u trên người hắn thì liền chán ghét nhíu mi, cái võ công gì không luyện, lại đi luyện loại tà đạo này, muốn thắng Bạch Lê đến điên rồi sao.
Sở Thiên Hữu cũng mặc quân phục màu đen, châm chọc nhìn hai người, kiêu ngạo cười nói, "Lần trước chúng ta cũng đối mặt thế này, ta thua, nhưng lần này, người thua chỉ có thể là các ngươi, Minh vương, còn có... tên người hầu nhỏ nữa."
"Thì ra một tên người hầu nhỏ cũng có thể đâm ngươi hai kiếm, Sở thái tử rất tuyệt, ngươi nói xem phải không, Bạch Lê." Bạch Thuật cười nhạo, châm chọc nói.
Tư Thiên Hoán đ không đáp, chỉ nhếch môi mỏng gợi lên cười mỉa, lạnh nhạt nhìn về phía hắn giống như là coi thường, không phát ra tiếng động nào, so với việc hắn đang kêu gào thì càng kiêu ngạo hơn.
Sở Thiên Hữu biết bọn họ khinh thường chính mình, sắc mặt có chút khó coi, rồi sau đó cười lạnh, ánh mắt lạnh lùng đáng sợ, "Bây giờ cho các ngươi kiêu ngạo, tiếp sau đó thì trên thế gian này không còn sự tồn tại cảu hai người các ngươi rồi."
Dứt lời, giơ cánh tay lên cao, vung về phía trước.
"Giết!"
Hô lớn một tiếng, đại quân cũng hô to theo, tiếng la chấn động trời đất, rồi sau đó toàn bộ chạy lên, ác khí rất nặng.
Tư Thiên Hoán và Bạch Thuật liếc nhau, thả người nhảy lên, bay lên trên tường cao, đứng ở tường thành, chỉ huy các tướng sĩ chống đỡ quân địch.
Máy ném đá không ngừng quăng hòn đá lên, không ngừng tấn công về phía quân địch, sau đó dầu hỏa được chuyển đến, rồi đổ dầu hỏa xuống tường thành, lấy hỏa tiễn bắn xuống dưới, dùng lửa lớn đốt cháy.
Bên trong biển lửa, vô số người tử vong, lại có vô số người chạy lên, người trên tường thành không ngừng ngã xuống, nhưng rồi lại có thêm một đám người khác được bổ sung vào, dienxdafnllequysdon mùi máu tươi lan tràn khắp nơi, tràn ngập khắp trời đất, đây là sự tàn khốc của chiến tranh, không chỉ có một người chết, tính mạng con người như con kiến vậy.
"Sắp rồi." Bạch Thuật lạnh lùng nhìn thế cục bên dưới, thấy ít nhất có hai mười vạn người tiến vào phạm vi trận pháp bọn họ bày ra thì trầm giọng nói.
Tư Thiên Hoán hơi híp mắt, vuốt cằm, lấy trường cung, cùng Bạch Thuật đồng loạt kéo cung, hai người bọn họ một trái một phải, vận đủ nội lực bắn ra xa xa.
Một tiếng "Ầm" vang lên, mặt đất bắt đầu chấn động, một vùng đất lớn trong phạm vi đó bắt đầu nứt rat, không ngừng có người ngã vào trong khe đó, rồi cái khe lại khép lại như ban đầu, chỉ có máu loãng tràn ra.
Minh vương đối xử với kẻ địch luôn tàn nhẫn vô tình, trường hợp kinh khủng làm cho mọi người sợ hãi, ngoại trừ ba người.
Tư Thiên Hoán và Bạch Thuật thiết trận nên tất nhiên sẽ không có phản ứng gì, mà Sở Thiên Hữu đứng ở trong đại quân xa xa nhìn thấy mặt đất đầy máu, nghe thấy bốn phía hò hét, trên mặt đầy sự hưng phấn, khói đen lan tràn khắp lòng đất dưới chân, máu tươi lại một lần nữa rót vào lòng đất, nhìn thấy mọi chuyện xảy ra thì vẻ mặt của hắn càng thêm hưng phấn.
Mà bên này lúc quân địch đang chật vật, Tư Thiên Hoán hạ lệnh mở cửa thành, xuất binh nghênh chiến, một lượng lớn người ngựa tràn ra khỏi cửa thành, Tư Thiên Hoán và Bạch Thuật cũng phi thân xuống.
"Bạch Lê, không thích hợp." Bạch Thuật chém giết quân địch, đột nhiên nhìn thấy máu chảy trên đất không ngừng thấm xuống đất, trong lòng có chút bất an.
Tư Thiên Hoán nhìn vết máu trên mặt đất không ngừng biến mất và đám khói đen mơ hồ xuất hiện thì đồng tử hơi co rút lại, thầm kêu một tiếng không tốt, chạy về phía Sở Thiên Hữu, Sở Thiên Hữu đặt đám khói đen này ở đây vốn căn bản không phải vì giết địch mà là vì muốn hấp thu máu ở chiến trường để luyện võ công của hắn!
"Bạch Thuật, ngươi ở lại đây!"
Bạch Thuật vừa định theo sau, nghe vậy thì chỉ có thể dừng cước bộ lại, bảo kiếm mang theo khí thế cường đại lao ra ngoài, chém giết kẻ địch.
Nghĩ đến sắc mặt khó coi vừa rồi của Tư Thiên Hoán, lại nhìn thấy vết máu không ngừng biến mất dưới mặt đất thì đột nhiên hiểu được cái gì, trợn to mắt lên.
"Vương phi, ngài tới nơi này làm gì! Nơi này không phải nơi nữ nhân nên đến!" Tôn tướng quân đột nhiên nhìn thấy một nữ tử mặc y phục màu lam bay về chiến trường, kinh sợ hô lên.
"Câm miệng." Tô Tiểu Vũ vững vàng đứng trên lưng ngựa của hắn, chân đạp lưng ngựa, lạnh lùng nhìn xa xa, nhìn thấy Bạch Thuật thì thả người bay về phía hắn, hai mắt biến thành màu đỏ, bóng dáng như cầu vồng, nhanh chóng đến bên người hắn, nhìn thấy kẻ địch không ngừng xông tới thì trong mắt lộ vẻ khát máu, lật tay cầm lấy Huyết Uyên, dùng sức đâm vào mặt đất, kiếm khí cường đại lan tràn khắp nơi, kẻ địch xung quanh nàng đều hóa thành máu.
Tôn tướng quân nhìn thủ đoạn của nàng thì hận không thể cắt đầu lưỡi của mình, hắn lại dám coi một nữ sát tinh tr thành nữ nhân bình thường, thì ra lời đồn đại là thật, Minh vương phi thật sự ác độc không thua gì Minh vương.
Một chiêu đã khiến mọi người kinh sợ, làm cho binh lính Yên quốc chùn bước, hoảng sợ nhìn Tô Tiểu Vũ và Bạch Thuật giết người như ma.
"Chậc chậc, Tiểu Vũ thật là uy phong." Bạch Thuật đứng phía sau còn có thể cười trêu ghẹo, không thể không nói, tâm trạng hắn cực kỳ tốt.
Tô Tiểu Vũ híp mắt, lạnh giọng hỏi, "Hoán và Sở Thiên Hữu ở đâu."
"Khói đen của Sở Thiên Hữu luôn hấp thụ máu trên đất, Bạch Lê đuổi về phía bên kia rồi." Bạch Thuật chỉ về một hướng rồi cùng Tô Tiểu Vũ phi thân qua đó, bên này đám người Tôn tướng quân cũng có thể ứng phó được.
"Ha ha ha, Tư Thiên Hoán, ngươi cho là ngươi còn có thể thắng được ta sao?" Khói đen trên đất không ngừng chui vào trong cơ thể Sở Thiên Hữu, hắn nhìn Tư Thiên Hoán bay đến trước mặt mình, điên cuồng nở nụ cười, trong mắt đầy khí đen.
Tư Thiên Hoán cười lạnh một tiếng, thân mình chấn động trực tiếp đánh vỡ chiến giáp, để lộ cẩm bào trắng tinh không nhiễm bụi trần bên trong, tóc chỉ dùng một sợi dây trắng buộc lại, nếu không có âm thanh giết chóc phía sau thì sợ là người khác sẽ nhận lầm đây là quý công tử nhà ai ra ngoài du ngoạn.
Truy Vân vẫn nằm bên hông hắn đột nhiên lao ra rơi vào trong tay hắn, lật ngược tay lại chém một cái xuống dưới chân Sở Thiên Hữu, một làn gió cường đại đảo qua, trên mặt đất để lại một vết nứt thật to.
Sở Thiên Hữu né tránh theo bản năng, khói đen trên mặt đất đang bám dưới chân cũng bị liên lụy.
Tư Thiên Hoán cười như không cười nhìn hắn, nâng tay chặt đứt khói đen, sau đó không ngừng tấn công hắn, làm cho hắn khó có thể tiếp tục hấp thụ khói đen, tăng cường công lực của mình.
Nếu phát hiện trễ, chờ hắn hấp thụ hết đám khói đen này thì chỉ sợ là không ai có thể địch lại hắn.
Sở Thiên Hữu thấy mình không thể tiếp tục hấp thụ khói đen, tất cả đều bị Tư Thiên Hoán chặt đứt thì tức giận không thôi, hung tợn trừng mắt nhìn hắn, cũng không hấp thụ sức mạnh nữa mà ngược lại đứng vững trong không trung, khói đen từ trong cơ thể bùng nổ ra ngoài, lao về phía Tư Thiên Hoán rất nhanh.
Tư Thiên Hoán hơi híp mắt, lưu loát bay ra sau một chút rồi sau đó đứng giữa không trung mở Truy Vân ra, quạt ba cái về phía đoàn khói đen kia, uy lực của thần khí xuất hiện, trực tiếp đánh bay đám khói đen đó.
Trong mắt Sở Thiên Hữu có chút khiếp sợ, rồi sau đó tức giận, thét lớn một tiếng, vô số khói đen từ bốn phương tám hướng tập trung ra sau lưng hắn, rồi sau đó lại ngưng tụ khói đen trong cơ thể tại lòng bàn tay, đẩy mạnh về phía Tư Thiên Hoán, hừ lạnh, "Ngươi đi chết đi!"
"Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn giết ta." Tư Thiên Hoán tà khí nở nụ cười, trong giọng nói có chút chế giễu, khép Truy Vân lại, không né tránh khói đen, ngược lại còn lắc mình chui vào đám khói đen đó, dùng bí quyết Lạc Lê, thế lực tự nhiên chung quanh tương trợ, đôi mắt màu hổ phách biến thành màu vàng, trực tiếp xé rách đoàn khói đen kia, lao về phía Sở Thiên Hữu.
Sở Thiên Hữu kinh hãi, như không ngờ Tư Thiên Hoán lại lợi hại như vậy, nhanh chân lắc mình đào tẩu, mà sau khi khói đen ngưng tụ bao vây lấy bản thân thì lại điên cuồng hấp thu.
Tư Thiên Hoán nhíu mày, cười đến mức như mỉa mai, điên cuồng hấp thụ khói đen, không sợ bị quá khổ mà chết, nâng tay lên, đang muốn đẩy khói đen vào người hắn thì liền thấy Huyết Uyên bay tới nhanh như cắt, đâm vào trong khói đen.
"Vũ Nhi, nàng vẫn đến đây." Tư Thiên Hoán bất đắc dĩ nhìn nữ nhân bên cạnh, bật cười.
Tô Tiểu Vũ sửng sốt, nhìn thấy hắn hiểu rất rõ, biết hắn đều đã biết hết thì hung tợn trừng mắt nhìn Bạch Thuật một cái, hừ lạnh, "Đánh nhau còn không chuyên tâm, cẩn thận bị thương thì đừng nói ta!"
Dứt lời thì thấy đoàn khói đen đó bị đánh văng ra, Huyết Uyên cắm ở cánh tay trái của Sở Thiên Hữu, Tô Tiểu Vũ nâng tay lên thu kiếm lại, cánh tay trái của hắn trực tiếp bị cắt đứt.
--- susublue ~ diendan ---
Ba người thấy Sở Thiên Hữu mất đi cánh tay trái thì trên mặt không hề có chút đau đớn gì, ngược lại còn cười bừa bãi, trong lòng đều bắt đầu nghi hoặc, khi nhìn thấy chỗ cánh tay bị đứt trên vai không hề đổ máu, ngược lại khói đen không ngừng tỏa ra, hoàn toàn kinh sợ.
"Hắn còn là người không?" Tô Tiểu Vũ co rút khóe miệng, cảm thấy có chút ghê tởm.
Sắc mặt Tư Thiên Hoán lạnh hẳn đi, nắm chặt tay nàng, thản nhiên nói, "Dù sao cũng đều phải chết."
"Hai người các ngươi chuyên tâm một chút." Bạch Thuật phát hiện chỉ có một mình mình đang dốc toàn lực chuẩn bị chiến đấu, còn hai người bên cạnh thì đang nói chuyện phiếm, hắn buông lỏng lực ra, thiếu chút nữa thì đánh lệch đường.
"Ha ha, Tô Tiểu Vũ, ngươi cho là ngươi còn có thể khống chế khói đen được sao?" Sở Thiên Hữu nhìn tay mình bị cụt, giận quá hóa cười, nhìn Tô Tiểu Vũ, ánh mắt có chút phức tạp, cuối cùng chỉ còn lại sự điên cuồng, "Hiện tại chủ nhân khói đen là ta, Sở Thiên Hữu!"
Dứt lời, cánh ta cụt nằm trên đất đột nhiên hóa thành khói đen, chui vào trong cơ thể hắn, cánh tay hắn lại mọc dài lại.
"Khói đen không ngừng, hắn vĩnh viễn không chết được." Tô Tiểu Vũ nắm chặt Huyết Uyên, nhíu mày nói, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó rồi nhìn về phía Tư Thiên Hoán.
"Đi thôi." Tư Thiên Hoán thản nhiên cười, dùng thêm chút sức nắm tay nàng, ném nàng về phía trước rồi sau đó thân thể cấp tốc lui về phía sau, hai tay kết thành một hình phức tạp đặt trước ngực, miệng cũng lẩm nhẩm khẩu quyết, hai tròng mắt đột nhiên biến thành màu vàng, quỳ một gối xuống, rót nội lực vào lòng bàn tay, đè Truy Vân xuống mặt đất, sức mạnh của bí quyết Lạc Lê cùng với Truy Vân được triển khai, điều động sức mạnh tự nhiên, tóc đen bay lên, giống như Thần tiên, thánh khiết tuyệt trần, cây cối bốn phía cũng đều rung động mạnh mẽ.
Bạch Thuật trừng mắt, thấy hắn muốn rót hết toàn bộ sức mạnh vào mặt đất thì chạy nhanh đến bên cạnh hắn, vận bí kỹ Lê Nguyệt Hoa của người thủ hộ, đè vai Tư Thiên Hoán, sức mạnh ôn hòa rót vào trong cơ thể hắn, bổ sung thể lực cho hắn.
"Ta điều động sức mạnh tự nhiên tạm thời ngăn cản khói đen bị Sở Thiên Hữu điều động dưới đất." Đôi mắt vàng của Tư Thiên Hoán nhìn chằm chằm Tô Tiểu Vũ, thấy nàng quay đầu lại thì dịu dàng cười.
Bạch Thuật cảm thấy quá điên cuồng, nhưng cũng chỉ có thể liếc mắt xem thường.
Tô Tiểu Vũ thấy hắn không để ý hậu quả mà sử dụng bí quyết Lạc Lê, nàng cắn răng, nhanh chóng phóng về phía Sở Thiên Hữu, Huyết Uyên là thần khí sắc bén nhất, nhưng nàng cũng không quan tâm bí quyết Lạc Lê ghê tởm thế nào, trực tiếp dùng cả bí quyết Lạc Lê và bí quyết Huyết Đồng, thừa dịp đám khói đen chần chờ khi nhìn thấy nàng, cầm kiếm đâm thẳng vào Sở Thiên Hữu.
Sở Thiên Hữu không rõ Tư Thiên Hoán đang làm cái gì, chỉ âm thầm đề cao cảnh giác, thấy Tô Tiểu Vũ một mình lao về phía này thì quyết định giải quyết nàng trước, nghiêng người muốn né kiếm khí của nàng nhưng vẫn bị nàng đâm bị thương vai trái.
"Hừ, ta sẽ không chết, Tô Tiểu Vũ, nếu bây giờ ngươi tình nguyện theo ta thì ta sẽ không giết ngươi." Sở Thiên Hữu nhìn chằm chằm Tô Tiểu Vũ, thấy khuôn mặt nàng càng ngày càng xinh đẹp thì sâu trong đáy lòng vẫn còn rung động, nói đến thì chỉ có mình Tô Tiểu Vũ mới thật sự là người duy nhất làm cho hắn động lòng.
Tô Tiểu Vũ cố nén xúc động muốn trợn trừng mắt, châm chọc cười nói, "Ngươi đã tàn phế, vậy mà còn muốn nữ nhân." Nói xong thì lạnh lùng nhìn cánh tay trái bị đứt của hắn, đã bị chém đứt mà hắn còn không có phản ứng gì, xem ra hắn không hề thấy đau, thật là hạnh phúc.
Sở Thiên Hữu nhìn theo tầm mắt của nàng, phần tình ý còn sót lại trong lòng hoàn toàn biến mất, âm ngoan nhìn nàng, cười lạnh, "Lại giở trò cũ, sao ngươi có thể phạm lại sai lầm này, ta sẽ không..."
Đang nói thì biểu cảm của hắn liền trở nên kinh hãi, bởi vì hắn phát hiện hắn không thể điều động khói đen dưới đất để bổ sung sức mạnh cho mình được, kinh sợ liếc mắt nhìn nam nhân đang quỳ trên mặt đất cách đó không xa, thấy hắn nở nụ cười tà khí châm chọc với mình thì liền ngửa đầu lên trời hô to một tiếng, dồn hết toàn bộ sức lực lao về phía Tư Thiên Hoán.
Tô Tiểu Vũ liếc mắt xem thường, cũng rất thông minh, biết tấn công Hoán trước, nhưng hắn không biết nàng cũng biết bí quyết Lạc Lê, đương nhiên nàng sẽ không cho Sở Thiên Hữu có cơ hội làm Tư Thiên Hoán bị thương.
"Huyết Uyên, đừng để thua kém." Tô Tiểu Vũ hừ nhẹ, màu đỏ máu trong hai mắt càng lúc càng đậm, sức mạnh bí quyết Lạc Lê và bí quyết Huyết Đồng được nàng rót vào Huyết Uyên như một trợ thủ đắc lực, khẽ quát một tiếng rồi ném Huyết Uyên về phía Sở Thiên Hữu.
Tốc độ Sở Thiên Hữu rất nhanh, nhưng Huyết Uyên được Tô Tiểu Vũ rót sức mạnh vào lại nhanh hơn, ngay lúc Sở Thiên Hữu cách Tư Thiên Hoán chỉ còn ba bước thì Huyết Uyên đâm thẳng vào ngực của hắn, khiến hắn dừng động tác lại.
Sở Thiên Hữu không dám tin, cơn tức giận dâng lên, đau khổ tuyệt vọng... Hắn đứng ngây người tại chỗ, cúi đầu nhìn nửa thân kiếm màu đỏ ở trước ngực, cảm xúc trên mặt không ngừng biến hóa, cuối cùng chỉ còn lại sự không cam lòng nhìn Tư Thiên Hoán chậm rãi đứng lên, giống như năm đó, phong thần tuấn lãng, đứng trước mặt hắn luôn cao cao tại thượng, còn hắn thì biến thành một đứa con nít ranh.
"Vì sao, vì sao ta mãi không thể hơn ngươi."
Sở Thiên Hữu không cam lòng gầm nhẹ, trên mặt lộ vẻ dữ tợn.
"Đúng, ngươi mãi mãi cũng không thể hơn ta." Tư Thiên Hoán cười nhạt, phủi bụi trên ống tay áo, ngẩng đầu nhìn hắn.
Sở Thiên Hữu vẫn không cam lòng, những gì Tư Thiên Hoán có hắn cũng có, vì sao, vì sao hắn luôn không bằng, trên chiến trường, tình trường, trên chiến trận sinh tử... Hắn đều thất bại thảm hại!
Tư Thiên Hoán không còn hứng thú nữa, không kiên nhẫn nhìn hắn, hy vọng hắn có thể biến mất thật nhanh, bởi vì hắn chắn mất vật nhỏ của mình.
"Chậc chậc, Sở Thiên Hữu, lần trước ngươi bị Bạch Lê đâm bị thương, hình như cũng là với khoảng cách này." Bạch Thuật bình phục chân khí, đột nhiên nhảy ra, lạnh lùng nói.
Sở Thiên Hữu mở to mắt, điên cuồng kêu lên.
"Kẻ điên." Một giọng nữ lạnh lùng vang lên ở phía sau hắn, sau đó Huyết Uyên tự rút khỏi cơ thể Sở Thiên Hữu, trên khuôn mặt hắn vẫn là biểu cảm không cam lòng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Tư Thiên Hoán như trước, ngay sau đó, hắn liền hóa thành khói đen bay đi theo gió.
Tư Thiên Hoán nâng tay lên đánh bay khói đen chướng mắt, nhìn khuôn mặt tươi cười của nữ nhân đang thản nhiên đứng đó, diễn dafnlê quysdôn khóe miệng chậm rãi nhếch lên, hai người đều đi về phía trước từng bước, rồi đồng loạt lảo đảo thiếu chút nữa té ngã.
"Bạch Thuật, ngươi đi chủ trì chiến trường trước, ta và Vũ Nhi điều tức một chút." Tư Thiên Hoán đỡ Tô Tiểu Vũ, khoanh chân ngồi trên đất, cười khổ nói, không ngờ chỉ đối phó với một Sở Thiên Hữu mà cả hai người bọn họ lại cạn kiện thể lực, ngẫm lại Sở Thiên Hữu đúng là một nhân vật nguy hiểm.
Ngược lại Bạch Thuật rất có tinh thần, bĩu môi một cái, lắc mình rời đi.
Đại quân Lăng quốc mất đi chủ soái thì không còn phương hướng, mà quân đội Yên quốc đã sớm tổn thất hơn phân nửa trong trận pháp cũng như bị quân Phong quốc chém giết, kết cục cuối cùng không cần nói cũng biết, lần này Yên quốc và Lăng quốc xâm chiếm oanh liệt, cuối cùng lại bị thất bại, hai quốc gia đều cắt một phần lãnh thổ lớn để nhượng bộ, bồi thường một số lượng vàng bạc lớn, nhân lực quân đội đều bị giảm sút rất nhiều, trong vòng trăm năm, không có khả năng phát động chiến loạn.
Đương nhiên, đây là chuyện sau này, bây giờ thứ nghênh đón mọi người chính là một chuyện phiền phức lớn hơn nữa.
Đại quân giương cờ thắng lợi, sau khi trở lại quân doanh thì Tư Thiên Hoán và Tô Tiểu Vũ liền khẩn cấp đi coi nhi tử và niệm niệm, nhưng bọn họ đều không ngờ rằng trận pháp Tư Thiên Hoán thiết hạ đã bị người ta phá giải, lều trại biến mất không thấy đâu, hơn mười binh lính chết thảm, mà Tây Vân và Thừa Phong thì nằm trên mặt đất hấp hối, hoàn toàn mất đi ý thức, cách bọn họ không xa có một bãi máu tươi trên đất, Tô Niệm Vũ và Tư Ngọc Thần đã sớm biến mất không thấy bóng dáng.
Khuôn mặt Tô Tiểu Vũ tái nhợt, quỳ rạp xuống trước bãi máu đó, nhìn tín vật Vân Thủy Gian ở trong vũng máu, giọng nói bắt đầu run rẩy, "Niệm, Niệm Niệm, là máu của Niệm Niệm..."
Cục cưng của nàng, Niệm Niệm của nàng...
Bạch Thuật phái người đưa Tây Vân và Thừa Phong đi cứu trị, sau đó lo lắng đứng tại chỗ, liếc thấy sắc mặt Tư Thiên Hoán lạnh như băng đến dọa người, lệ khí tỏa ra trên người ngay cả hắn cũng nhịn không được lui về phía sau hai bước, không khỏi nắm chặt đấm tay lại, rốt cuộc là ai cướp tiểu tử kia và Niệm Niệm đi, là ai có bản lĩnh này?
"Vũ Nhi, đứa bé và Niệm Niệm sẽ không sao." Tư Thiên Hoán cố gắng tỉnh táo lại, trầm giọng nói, nếu bọn họ có chuyện gì thì bây giờ thứ bọn họ nhìn thấy sẽ là thi thể hai người đó, nhưng hiện tại chỉ để lại một bãi máu và ngọc bội, như vậy chứng minh người bắt đứa nhỏ đi nhất định sẽ còn có bước tiếp theo.
Tô Tiểu Vũ cầm lấy ngọc bội, lúc Tư Thiên Hoán nâng nàng lên thì chóp mũi cử động, mạnh mẽ mở to hai tròng mắt, đôi mắt biến thành màu đỏ lưu ly một cách khó hiểu, trong lòng xuất hiện cảm giác hận và giận mà trước nay chưa từng có, lạnh lùng nhìn về phía Đông, cắn răng gầm nhẹ ——
"Y Cốc!"