Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi

Có được tử hiệp thảo
và ngọc thiền, Tô Tiểu Vũ phải tìm một chỗ tốt tiêu hóa, nếu như có thể
đột phá, võ công của nàng liền tăng thêm một tầng, cách mục tiêu cũng
gần hơn một chút.

Vốn muốn tìm quán trọ, lại phát hiện người đã
đi tới phòng đấu giá Bạch gia, trong lòng không hiểu, quỷ thần xui khiến đi thẳng tới phòng kế số mười ba.

Lầu ba hộ vệ vừa thấy Tô Tiểu
Vũ, liền lập tức tránh ra, cung kính cúi người chào, quản gia Bạch cho
bọn hắn xem qua bức họa, người này trực tiếp mang đến phòng kế số 13.

Tô Tiểu Vũ nhíu mày, hắn làm sao lại khẳng định như vậy, nàng còn có thể đến?

Nghĩ thì nghĩ, nhưng bước chân không ngừng, đến trước cửa phòng kế số 13,
không chút suy nghĩ liền đẩy cửa đi vào, phát hiện Bạch Lê không có ở
đây, hài lòng gật đầu một cái, có thể lặng yên luyện công, không còn gì
tốt hơn.

Tô Tiểu Vũ ở trên giường nệm ngồi xếp bằng, vận công
điều khí, lúc đột phá, tốt nhất không nên có gì trói buộc, cho nên cởi
giày vớ xuống, nới lỏng áo.

Nhưng nàng lại không ý thức được, nàng căn bản không đề phòng Bạch Lê.

Không biết qua bao lâu, Tô Tiểu Vũ khẽ toát ra từng sợi khói trắng, trong
mắt còn có ánh sáng màu đỏ xẹt qua, tốc độ cực nhanh, không lâu lắm,
nàng liền mở hai mắt ra, hai tròng mắt đen nhánh có vui sướng nhàn nhạt, thời điểm nàng luyện công, rất ít khi có thể tập chung, hôm nay trạng
thái ngược lại không tệ.

Giật giật thân, chỉ cảm thấy toàn thân
đều là mồ hôi, dính như hồ, bĩu môi, thắt lại đai lưng, xuống giường êm, lười biếng duỗi lưng một cái, toàn thân thư giãn, thoải mái nàng nhẹ

nhàng rên rỉ một tiếng.

"Trời đã tối rồi, còn đi sao?" Dễ nghe giọng nam từ phía sau truyền đến, sau một khắc, người đã đến trước mặt Tô Tiểu Vũ.

Bạch Lê dịu dàng cười, hôm nay tâm tình của hắn không tệ, hoặc nói là, là
rất vui mừng, hắn biết vật nhỏ hôm nay sẽ tìm một chỗ luyện công, lại
không nghĩ rằng, sẽ chọn phòng ngọc của hắn.

"Da hắc hổ kia ta
làm bẩn rồi, ngày mai sẽ cho người trả lại ngươi ." Tô Tiểu Vũ nhàn nhạt nhìn hắn, nói, nàng vừa ra không ít mồ hôi.

"Của ta chính là của ngươi, tại sao còn chưa nhận thức điều này?" Bạch Lê cau mày, giơ tay
lên nghĩ gõ đầu của nàng, lại bị nàng nhanh chóng né tránh, nhưng nếu
Bạch Lê muốn bắt một người, như thế nào lại không bắt được, cổ tay khẽ
đảo đánh úp tới bả vai của nàng.

Tô Tiểu Vũ trong mắt lóe lên
tinh quang, thân hình vừa động, mau né đi, sau đó chủ động xuất kích,
đánh tới ngực Bạch Lê, người sau cũng nhanh chóng né tránh.

Hai
người rất nhanh đấu một trận, chiêu thức nhanh đến lỗi làm cho người ta
hoa mắt, người bình thường căn bản là không phân biệt được.

"Đùng đùng" Tiếng ngọc nát vang lên, bình ngọc bể, cái ghế ngọc bể. . . . . .

Bạch Lê lắc mình đến trước tháp ngọc, sau đó Tô Tiểu Vũ công kích tới, Bạch
Lê nhìn sang giường sau lưng, bật cười, nội lực cường đại mở ra, trực
tiếp đẩy lui Tô Tiểu Vũ mấy bước.

"Vũ nhi, những thứ khác vỡ nát

coi như xong, muốn cái giường này bể, ngươi để ta ngủ nơi nào?" Thân thể Bạch Lê ngửa lên, nửa tựa vào trên giường ngọc nhỏ, lông hổ màu đen nổi bật lên da thịt như ngọc của hắn.

"Ngươi không có chỗ khác ngủ à?" Tô Tiểu Vũ cười khẽ, thỏ gác hang động, nam nhân này sao có thể không có một chỗ đặt chân.

"Ngươi tâm tình rất tốt." Bạch Lê nhíu mày, hắn chưa từng thấy qua vật nhỏ
cười thật sự vui vẻ, mặt mày giương nhẹ, khiến người động lòng.

Tô Tiểu Vũ giơ tay áo lau mồ hôi, nghe vậy, gật đầu một cái, "Đánh với
ngươi rất thoải mái." Thật lâu không có loại cảm giác này, vừa bắt đầu
chỉ là muốn khiến Bạch Lê ăn chiêu của nàng, để cảm nhận được chiêu thức một chút, đến cuối cùng biến thành đọ sức chính thức rồi, mặc dù không
có vận dụng lực lượng kia, nhưng vẫn rất thoải mái, ngay tiếp theo, tâm
tình cũng khá lên nhiều.

"A." Bạch Lê cúi đầu nở nụ cười, tiếng
cười khàn khàn, làm cho lòng người ngứa ngáy, con ngươi màu hổ phách
nhìn chằm chằm Tô Tiểu Vũ, ở trong đó tham muốn giữ lấy thấy khiến Tô
Tiểu Vũ kinh hãi.

Nhàn nhạt liếc hắn một cái, Tô Tiểu Vũ xoay người tính toán rời đi, "Hôm nay tổn thất tính cho ta, cho người đi Vũ các lấy bạc."

"Một thân mồ hôi, vô cùng bẩn đấy, không biết xấu hổ đi ra ngoài sao?" Giọng nói Bạch Lê đột nhiên xuất hiện phía sau nàng, nàng không kịp tránh né
vòng tay rắn chắc đã trụ hông của nàng.

"Trên người ta bẩn, cho nên, thả tay ra!" Tô Tiểu Vũ cắn môi, tức giận nhìn chằm chằm bàn tay ngang hông.

"Ngọc nơi này, đều là tự tay ta mài, ngâm, như vậy trả?" Cằm Bạch Lê chống lên vai Tô Tiểu Vũ, cười hỏi.

"Vậy thì không trả." Tô Tiểu Vũ hừ lạnh, mới vừa thấy tốt bụng bây giờ liền
thừa rồi, nàng không ngu đến mức tin tưởng, công tử nhà giàu có cơ hội
tự thân động thủ sao.


"Không lừa ngươi." Bạch Lê biết nàng không
tin, bất đắc dĩ thở dài, Tô Tiểu Vũ không thấy được, con ngươi màu hổ
phách dâng lên sương mù mờ mịt, "Mẹ ta luôn ngủ không ngon, cho nên ta
tìm đến loại ngọc này có thể yên giấc, sau đó lại ngâm trong nước thuốc, tự tay mài, bố trí, ta bỏ ra một năm, nhưng nàng không đợi được ngày
đó."

Thân thể cứng đờ, Tô Tiểu Vũ hơi kinh ngạc mở mắt, nàng
không hoài nghi lời của hắn, người như hắn, căn bản khinh thường với nói dối, nghĩ đến mẫu thân dịu dàng, trong lòng đau xót, giơ tay lên chậm
rãi đặt lên tay của hắn.

Bạch Lê cảm thấy trên mu bàn tay ấm áp,
sương mù trong mắt tan hết, chỉ còn lại vui mừng, cẩn thận từng li từng
tí nhìn gò má của nàng, khóe miệng gợi lên, mặc dù bới ra vết sẹo thương thế của mình cảm giác không tốt, nhưng có thể được vật nhỏ đồng tình
một chút, trong lòng giống như không thấy đau như trước.

Hai
người đều không nói chuyện, lặng yên ngây ngẩn một hồi, cho đến lúc Tô
Tiểu Vũ hoàn hồn, nhìn đến bản thân không biết từ lúc nào đặt tay trên
tay Bạch Lê, trong lòng cả kinh, tay buông lui về phía sau, đẩy Bạch Lê
ra.

"Khụ, ngươi muốn cái gì?" Tô Tiểu Vũ thở ra một hơi, ổn định hỏi.

Thấy ánh mắt vật nhỏ nhìn tới, nhưng không nhìn mình, nụ cười trong mắt Bạch Lê càng sâu, nghe được câu nàng hỏi, giật mình, khóe môi tà tà nâng
lên.

"Ta từ nhỏ đến lớn, còn chưa có cùng nữ nhân chung giường chung gối qua, không bằng. . . . . ."

Lời còn chưa nói hết, nụ cười Tô Tiểu Vũ đã đen lại, nàng không biết từ lúc nào thì nàng nghèo túng đến nỗi phải bồi nam nhân ngủ để trả khoản nợ!

"Bạch Lê, đánh nhau không chỉ một mình ta." Tô Tiểu Vũ tức cười.

"Xác thực, đánh nhau là hai người chúng ta, chỉ là, nội lực của ta không
đụng phải những thứ đồ này, tất cả, đều là ngươi đánh nát."


Bạch Lê cười, cười giống như hồ ly, tính toán trong mắt không chút nào che giấu.

Nghe vậy, Tô Tiểu Vũ tỉ mỉ suy nghĩ một chút, càng nghĩ mặt càng đen, xem
ra, xú nam nhân này bắt đầu tính toán nàng, nàng còn ngây ngốc nhảy vào
trong hố, nàng vừa uống lộn thuốc mới có thể cảm thấy hắn đáng thương!

"Đừng tức giận, chọc tức thân thể, đau lòng là ta." Bạch Lê nhanh tay gõ cái
trán của nàng, tốc độ cực nhanh nhảy tới phía sau, mà chỗ hắn vừa đứng,
xuất hiện một vết nứt.

"Trả lại? Vũ nhi cảm thấy một đêm không đủ, nghĩ lại thêm sao?"

"Bạch Lê!" Tô Tiểu Vũ gầm nhẹ, đôi tay nắm quyền, hơn mười năm bình tĩnh vào
giờ khắc này tan thành mây khói, nàng chưa từng gặp qua người vô sỉ như
vậy!

"Tốt lắm tốt lắm, ta không đùa ngươi, đi tắm rồi hãy nói."
Bạch Lê biết rõ nếu không có chừng có mực, sợ rằng về sau vật nhỏ sẽ
thật sự không để ý tới hắn.

Tô Tiểu Vũ đứng bất động, phòng bị nhìn hắn.

"Ngoan ngoãn tắm, đồ vật không cần bồi thường." Bạch Lê nâng trán, xem ra thật sự dọa nàng sợ.

"Đi chỗ nào tắm?" Tô Tiểu Vũ vừa nghe thấy lời ấy, sắc mặt hòa hoãn, không
phải nàng không bỏ được tiền, chỉ là vật này có ý nghĩa như vậy, thì
không phải tiền bạc có thể giải quyết, không cần bồi là tốt nhất, huống
chi, nàng một thân mồ hôi rất khó chịu.

Bạch Lê cảm giác mình ăn
trộm gà không được, còn mất nắm gạo, bất đắc dĩ cười cười, giơ tay lên,
một lực đạo nhẹ đẩy ngọc thạch hình tròn ra phía bên phải tường ngọc.

Tiếng tảng đá ma sát vang lên, tường ngọc dời đi, lộ ra một gian khác giữa
phòng ngọc, bên trong hồ tắm đủ cho mười người, khói trắng lượn lờ, như
gặp tiên cảnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận