Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi

Tô Tiểu Vũ vẫn cảm
thấy mình là người rất biết hưởng thụ, nhưng vừa nhìn thấy hồ tắm này,
nàng hoàn toàn nhận thua, đây chỉ là một phòng đấu giá, cũng đã thoải
mái như vậy, nếu là phủ đệ của hắn, e rằng càng làm cho người ta sợ hãi
than.

"Vũ nhi thích? Ngày khác ta bảo Bạch Thuật đưa đến Vũ các
cho ngươi." Bạch Lê cười híp mắt nói, lười biếng nằm trên giường ngọc
nhỏ.

"Ngươi thật đúng là hào phóng." Tô Tiểu Vũ vẻ ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, đi vào phòng tắm, trước khi đóng cửa không quên nhắn lại, "Đừng gọi ta Vũ nhi, ghê tởm."

Ác, ghê tởm?

Nụ cười Bạch Lê cứng lại trên mặt, nhìn chằm chằm cửa phòng tắm mắt hận
không thể làm cửa kia ra thành cái hố, chê hắn ghê tởm, vậy hắn nhất
định ghê tởm chết nàng!

Trong bồn tắm, Tô Tiểu Vũ ngâm dưới nước, nước ấm rất thích hợp, làm cho nàng không khỏi buông lỏng cả người,
nghĩ đến Bạch Lê, trên mặt có chút hoảng hốt.

Cộng thêm hôm nay,
nàng gặp qua Bạch Lê ba lượt, chung đụng càng không tới mười hai canh
giờ, nhưng mỗi một lần đi cùng với hắn, nàng sẽ trở nên không giống
mình, nàng tỉnh táo, nàng nhạy cảm, chỉ cần Bạch Lê vừa xuất hiện, sẽ
biến mất vô ảnh.

Thật ra thì, nếu không có Bạch Lê trợ giúp,
chính nàng cũng có thể cứu mẫu thân; nếu nàng đem hết toàn lực đối
kháng, Bạch Lê cũng không thể tới gần người nàng; ngày hôm nay, nàng đã
có thể rời đi, nhưng nàng lưu lại ở nơi đây.


Hắn nói nàng, hình như là người đặc biệt, nhưng chẳng qua tên thật hắn cũng không cho biết.

Coi như từ nhỏ trải qua tôi luyện, Tô Tiểu Vũ cũng chỉ có tâm trí kiên
cường hơn hắn, nhưng phương diện tình cảm, còn là rất non, hay nói là,
căn bản không hiểu tình cảm, điều này đã nói trước, Tô Tiểu Vũ thích
nam nhân, sẽ có một phen giằng co.

Ở trong nước ngây người thật
lâu, Tô Tiểu Vũ có chút mệt, chớp mắt nhìn, chậm rãi từ trong nước ra
ngoài, đi tới trước y phục, lại thấy phía trên trống không, không khỏi
ngẩn người tại chỗ.

Trong ba năm kia, không có một ngày nào trên
người nàng không bị mồ hôi ướt đẫm, bẩn thỉu, nàng ghét ba năm này, vì
vậy cũng không thích cảm giác bị mồ hôi thấm ướt y phục, nếu là mồ hôi
ướt y phục, nàng sẽ không lưu lại, trước khi tắm rửa sẽ thuận tay phá
hủy nó. [Nhi: Hoang phí (n__n) ước gì ta cũng có điều kiện như
vậy..hic.ông trời bất công]

Hôm nay nàng đánh nhau cùng Bạch Lê
rất thoải mái, y phục dĩ nhiên là ướt đẫm, theo thói quen bình thường,
trước khi nàng tắm, sẽ làm hỏng y phục, cúi đầu, nhìn vải rách đầy đất,
cảm thấy vô lực, trước kia Tây Vân còn khen ngợi quá đáng nàng hủy y
phục, nói là như vậy mới không làm thất vọng Thừa Phong kiếm bạc, nhưng
bây giờ, nàng thật hận chết cái cổ quái này rồi.

Chui về trong nước, Tô Tiểu Vũ khóc không ra nước mắt, tiết hận vỗ vỗ nước, quay đầu lại, vô lực nhìn cửa ngọc.

Bạch Lê vừa dọn dẹp sạch sẽ phòng, thay cho ngọc tháp một tầng da hổ trắng,

đang định nghỉ ngơi một chút, đột nhiên nghe loáng thoáng phía sau cửa
ngọc truyền đến giọng nói Tô Tiểu Vũ, cảm thấy kinh ngạc, đến gần cửa
ngọc xác định, Tô Tiểu Vũ là đang gọi hắn.

"Làm sao vậy?" Bạch Lê nhướng mày, nhỏ giọng hỏi, trong giọng nói chính bản thân hắn cũng không phát hiên ra lo lắng.

"Y phục, y phục." Tô Tiểu Vũ thất bại trả lời, quẫn bách không xong, bên tai đỏ bừng.

Bạch Lê nghe rõ Tô Tiểu Vũ nói, khẽ sững sờ trong chốc lát, lưu lại một câu
"Chờ" , xoay người rời đi, trở về lần nữa thì trong tay đã nhiều hơn một nam trang màu đỏ.

"Khụ khụ, ta đã mang tới." Bạch Lê gõ cửa ngọc một cái, thật ra thì hắn muốn đi vào, chỉ là, hắn sợ vật nhỏ. . . . . .

"Đi vào." Không đợi hắn nghĩ xong, bên trong truyền tới lời nói để cho hắn
vào khiến trong lòng hắn tim đập mạnh, không thể tin hỏi, "Ngươi cho ta
vào đây?"

"Nhanh lên một chút!" Tô Tiểu Vũ đã không chỉ còn đỏ
tai, cả khuôn mặt đều đỏ, hắn lúc nào thì dông dài như vậy rồi, nàng
không muốn ở chỗ này nán lại một khắc, nán lại một khắc, quẫn bách hơn
một phần.

Cửa ngọc mở ra, Bạch Lê chậm rãi đi vào, thấy một ít
vải rách, trong bụng sáng tỏ, rơi vào ánh mắt chỉ lộ ra một ít phần đầu, bất đắc dĩ cười, không cần phải giấu kín như vậy.

"Tốt rồi, đứng lên mặc." Dứt lời, liền xoay người đi ra ngoài, lại không nghĩ rằng
trong lúc vô tình thấy vai nàng nổi trên mặt nước, trong thân thể không
giải thích được vọt qua một luồng nhiệt, bước chân tăng nhanh, nhanh
chóng rời khỏi phòng tắm.


Chờ Bạch Lê sau khi rời đi, Tô Tiểu Vũ
rốt cuộc thở dài một hơi, ngẩng mặt lên đã không còn đỏ như nãy nữa,
nhưng vẫn có màu hồng nhàn nhạt, kiều mỵ động lòng người.

Đưa tay chộp một cái, hồng bào bay về phía hồ tắm, Tô Tiểu Vũ tung người nhảy
một cái, nhảy ra mặt nước, bọt nước không rơi, trên người nàng nước đã
bốc khô, mặc y phục vào, chậm rãi rơi trên đất.

"Giầy cũng đã
bẩn, đi ra đi, sẽ có giầy sạch sẽ." Bạch Lê không lo lắng uống trà, nghe được động tĩnh bên trong, nhàn nhạt mà nói ra, vật nhỏ kia hình như có
một chút thích sạch sẽ.

Tô Tiểu Vũ nâng chân lên, chậm rãi thu hồi lại, nắm y phục có chút to lớn, từ từ đi ra ngoài.

Da như tuyết, xương như ngọc, dung mạo xinh đẹp như hoa, như ánh trăng
thần kì phát sáng, suối tóc đen như mây, hồng y kinh diễm, Tô Tiểu Vũ
cúi đầu chú ý đường, miễn cho bị trường bào làm chân trật té, chân nhỏ
bạch ngọc giẫm trên đất, giống như càng nhu hòa hơn.

Bạch Lê cứ
như vậy chăm chú nhìn vào nàng, ánh sáng trong mắt bộc phát nóng bỏng,
giống như sau một khắc liền muốn cắn nuốt nàng, hắn biết vật nhỏ rất
đẹp, nhưng giờ khắc này mới thật sự hiểu rõ vẻ đẹp của nàng, đột nhiên
thật muốn thu nàng vào trong rương, giấu đi, ai cũng không cho nhìn.

"Bạch công tử đều nhìn chằm chằm nữ nhân như vậy sao?" Tô Tiểu Vũ ngồi xuống
trên ngọc tháp, vừa ngẩng đầu liền thấy ánh mắt Bạch Lê nóng bỏng, thân
thể cứng đờ, cong mắt cười vô tội.

Thấy nàng cười, trong lòng vừa động, khẽ thở dài một cái, Bạch Lê đi tới trước mặt nàng ngồi xổm
xuống, từ trong ngực lấy ra một đôi giày thêu, hoa văn đơn giản, cũng là vải vóc thượng hạng, thợ làm tinh sảo, đưa tay nhẹ nhàng cầm gót chân
bạch ngọc nhỏ, động tác dịu dàng đi giầy cho nàng.

Tô Tiểu Vũ mím môi, cúi đầu nhìn vẻ mặt hắn nghiêm túc, đột nhiên cảm thấy hắn an tĩnh lại, đẹp mắt không thể tin được, nam nhân đều không thể dùng đẹp hình

dung, nhưng hắn vẫn đẹp đồng thời không mất đi khí khái nam nhi.

"Về sau, không cho phép thường ngày mặc đồ đỏ." Bạch Lê không biết từ lúc
nào đi giày cho nàng xong, đứng dậy ngồi xuống ở bên người nàng, lạnh
nhạt nói.

Tô Tiểu Vũ không thích người khác ra lệnh nàng, nghe
xong lời này, ngoài kinh ngạc có chút không vui, "Ta cứ mặc thì ngươi
làm thế nào?"

"Ngươi mặc một cái, ta hủy một cái." Ánh mắt Bạch Lê liếc nàng, đột nhiên lật người đè nàng xuống giường, cười đến yêu dị.

"Ngươi đứng lên." Mặt Tô Tiểu Vũ tối sầm, vô cùng khó chịu khi trên người của mình có nam nhân.

"Ngươi đánh cũng không thắng ta, nói cũng không nói lại ta, nếu như ta không
đứng dậy, ngươi cũng không còn biện pháp phải không." Một tay Bạch Lê
chống lên đầu, một cái tay khác nhẹ nhàng vuốt xương quai xanh của Tô
Tiểu Vũ, hình như có khả năng tăng nhiệt.

"Cắn lưỡi tự sát." Tô Tiểu Vũ giận quá hóa cười, cắn răng nghiến lợi nói.

Bạch Lê vừa nghe, sắc mặt trầm xuống, nàng cứ như vậy không chú trọng mạng mình sao?

Tô Tiểu Vũ xoay mặt đi, thất bại thoáng qua trong mắt, rõ ràng người nam
nhân này nguy hiểm mình không thể đối kháng được, vừa nãy nếu đáp ứng
lời của hắn, có lẽ bây giờ nàng đã đi khỏi đây rồi, nàng Tô Tiểu Vũ co
được dãn được, làm gì phải giận hờn.

Bạch Lê rất tức giận, nhưng nhìn bộ dáng nàng quật cường, cũng chỉ có nhận tội.

"Khuya lắm rồi, nghỉ ngơi đi, ngày mai hãy đi."

Dứt lời, Bạch Lê liền đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài phòng ngọc.

Tô Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn bóng lưng hắn rời đi, đột nhiên có chút khó chịu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận