Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi

Edit: Susublue

"Ta biết khinh công của chàng tốt, thật sự không cần nghỉ ngơi một chút sao?" Tô Tiểu Vũ ôm cổ Tư Thiên Hoán, có chút dở khóc dở cười, hắn là thiên tài thiếu chủ của Lê Nguyệt Hoa, tất nhiên có thể đạp gió mà đi, nhưng hoàng cung cách Minh vương phủ xa như vậy, đi kiểu này có được không?

"Không sao." Nụ cười trên miệng Tư Thiên Hoán từ nãy giờ chưa từng giảm bớt, ngược lại bây giờ càng lúc càng mở rộng hơn, màu hổ phách trong mắt thể hiện sự hạnh phúc.

Hắn thật sự vui, thật sự rất vui, hắn biết vật nhỏ yêu hắn, nhưng hôm nay nghe nàng tuyên thệ với mọi người trong thiên hạ, loại cảm giác hưng phấn này hắn chưa từng có.

"Đồ điên." Tô Tiểu Vũ hờn dỗi, tựa đầu vào gáy hắn, cũng không cười, mắt mở thật to, cong lên như hình bán nguyệt, bên trong sáng lên như ngọc, nam nhân ngốc, sao lại thỏa mãn như vậy, nàng còn chưa làm gì hết.

Tư Thiên Hoán bị nàng chửi điên, nhưng vẫn cười rất vui vẻ, tốc độ nhanh hơn một chút, chỉ trong chốc lát đã đến Hoán Vân cung, một tiếng "Oành" vang lên, hắn đá văng cửa ra, nhẹ nhàng đặt Tô Tiểu Vũ lên giường, rồi mình cũng trèo lên.

"Chàng muốn làm gì!" Tô Tiểu Vũ đỏ mặt, tránh né nam nhân không ngừng hôn xuống cổ mình, tức giận quát.

Tư Thiên Hoán ngẩng đầu, vô tội mở to mắt, sau đó đương nhiên cười nói, "Muốn nàng!"

Sắc mặt Tô Tiểu Vũ đỏ như tôm luộc chín, hung hăng cắn vào cổ hắn, giọng buồn rầu hờn dỗi, "Còn đau mà."

"A..." Tư Thiên Hoán cúi đầu nở nụ cười, mắt lộ vẻ trêu tức, nhưng lại sạch sẽ thuần túy, không có một tia tà niệm, hoàn toàn không có ý muốn ăn nàng.

Thấy vậy, Tô Tiểu Vũ biết hắn đùa giỡn mình, lập tức đen mặt, dùng sức muốn đẩy hắn ra, nhưng sức lực không lớn bằng hắn, đẩy không nổi.

"Ngoan ngoãn nghỉ ngơi, ta đi làm đồ ăn cho nàng." Tư Thiên Hoán sủng nịch cắn chóp mũi khéo léo của nàng một cái, nhẹ giọng hỏi, "Muốn ăn gì?"

"Ta muốn ăn trứng." Tô Tiểu Vũ không tiếp tục giãy dụa nữa, im lặng nằm dưới thân hắn, suy nghĩ, đột nhiên nói, có chút khổ sở nhíu mày, "Sau khi mẫu thân đi rồi, ta cũng chưa từng ăn lại lần nào." Trước kia, nàng thầm nghĩ muốn ăn trứng do mẫu thân làm, hiện tại, nàng đột nhiên muốn ăn trứng do Tư Thiên Hoán làm.

Trong mắt nhiễm lên sự thương tiếc, vô cùng thân thiết hôn xuống môi nàng, ôn nhu nói "Ừ", đứng dậy rời đi, thuận tay kéo rèm đen xuống.

Tô Tiểu Vũ ngồi dậy, xoa môi của mình, sau một lúc lâu, ngốc nghếch nở nụ cười, mặt đỏ lên, ảo não chui vào chăn, phủ kín mặt mình, nhưng vẫn không dấu được tiếng ngây ngô ngây ngô bên trong.

"Nhạc bá, Vương gia các ngươi đâu?" Bạch Thuật tìm cớ rời khỏi Tư Thiên Chanh, sau đó chạy đến Minh vương phủ, chuyện có liên quan đến Huyết Uyên, Khúc Ngâm nói không được rõ ràng lắm, ngày mai sẽ khởi hành, nên hôm nay phải hỏi cho rõ ràng.

"Phòng bếp." Nhạc bá đã điều chỉnh sự khiếp sợ lại, bây giờ chỉ còn vẻ bình tĩnh, thản nhiên nói, xoay người chỉ huy người làm di chuyển mấy cây lê trong rừng lê đi, ngày hôm qua bị Vương gia và Vương phi phá hủy tan nát, chỉ còn lại vài cây sống thôi.

Khóe miệng Bạch Thuật co rút, nhìn qua chỗ khác, đi về phía phòng bếp, hắn cũng không dám trực tiếp đi tìm Tô Tiểu Vũ, tên nam nhân kia lúc ghen tuông rất đáng sợ.

Phòng bếp.

"A, rất ngoan hiền nha." Bạch Thuật không đứng đắn dựa ở cửa, nhìn nam nhân ở bên trong đang loay hoay xào nấu đồ ăn, trêu đùa.

Ngay cả quay đầu Tư Thiên Hoán cũng không thèm làm, cầm lấy dao thái đồ ăn ném về phía hắn.

Bạch Thuật lập tức tránh thoát, nhìn con dao cắm sâu vào trong đất chỉ thấy cái cán, mí mắt cụp xuống, thật sự động thủ sao.

"Vũ Nhi đang ngủ, có chuyện gì chờ nàng tỉnh lại rồi hỏi." Tư Thiên Hoán thản nhiên nói, trong phòng bếp vang lên tiếng xào rau.

"Vậy sao”. Bạch Thuật gật đầu, hắn không trực tiếp đi tìm Tô Tiểu Vũ là rất chính xác, nghĩ đến chuyện mình muốn hỏi, hắn nhìn về phía Tư Thiên Hoán, "Bạch Lê, ngươi nói xem, lần này ta có nên đưa tỷ tỷ ngươi theo không?"

"Ngươi có đưa theo hay không thì tùy ngươi, hỏi ta làm gì?" Tư Thiên Hoán hừ nhẹ, nhưng khi đưa lưng về hắn khuôn mặt lại lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Bạch Thuật cúi đầu, thật lâu sau, thở dài một hơi, "Vẫn không mang theo sẽ tốt hơn, ta không thể bảo vệ được nàng."

"Vì sao ngươi biết Hoàng tỷ cần ngươi bảo vệ?" Tư Thiên Hoán nếm đồ ăn, ngửi mùi trứng gà, vừa lòng nở nụ cười, thuận miệng hỏi.

Khuôn mặt tuấn tú của Bạch Thuật cứng đờ, lập tức đứng thẳng người, lắc đầu, "Võ công của nàng so với đám trộm cướp vặt không khác nhau là mấy." Lần này bọn họ sẽ đối đầu với cao nhân, có thể là ba gia tộc Lánh Đời.

" Có lẽ Hoàng tỷ muốn cùng ngươi đối mặt." Tư Thiên Hoán bưng đồ ăn, đi qua người hắn, cuối cùng nhắc nhở một câu.

"Lát nữa nói Tiểu Vũ cho ta thuốc mê, cho nàng ngủ đến đêm mai mới tỉnh." Bạch Thuật suy nghĩ, nói, trong mắt đầy vẻ không muốn, nhưng so với tính mạng của Chanh nhi, dù hắn không muốn cũng không được.

Tư Thiên Hoán khó có khi dở khóc dở cười, nhưng Bạch Thuật không nhìn thấy, trách không được tiểu tử này theo đuổi Hoàng tỷ lâu như vậy mới thành công, kinh nghiệm của hắn quá thấp, nghĩ đến Tư Thiên Chanh, trong con mắt màu hổ phách xẹt qua một ánh sáng khó hiểu.

Bưng đồ ăn vào phòng, thấy Tô Tiểu Vũ tựa vào thành giường, ngơ ngác không biết đang suy nghĩ cái gì, Tư Thiên Hoán nhíu mày, ngồi xuống cạnh giường, hỏi, "Ngủ không được sao?"

"Ừ." Tô Tiểu Vũ gật đầu, chóp mũi giật giật, mắt sáng lên, nhìn vào đồ ăn trong tay hắn, "Ta muốn ăn!"

Tư Thiên Hoán bật cười, cứ như vậy đưa đến trước mặt nàng, nói, "Ăn đi."

Tô Tiểu Vũ gật đầu, vui vẻ cầm lấy đũa, gắp một quả trứng gà, há mồm cắn, hương vị xa lạ lại quen thuộc, rất thơm, làm mũi của nàng lại cảm thấy ê ẩm.

"Ngày mai chúng ta khởi hành đi Phong Tịch thành, nhất định có thể tìm được nương." Tư Thiên Hoán đau xót, thấy nàng vẫn cười tủm tỉm làm bộ vui vẻ, nếu không phải hắn và nàng tâm ý tương thông, chỉ sợ hắn cũng không phát hiện ra nàng đang khó chịu, nếu vật nhỏ muốn che giấu cảm xúc, nét mặt thật sự rất khó nhìn ra.

Tô Tiểu Vũ sửng sốt, mới nhớ tới Tư Thiên Hoán có thể phát hiện cảm xúc của mình, hít mũi, gật đầu, sau đó liền cúi đầu ăn, phòng to như vậy, ngoại trừ tiếng ăn cơm, tất cả mọi thứ đều im lặng.

Lau miệng, cảm thấy mỹ mãn vuốt bụng của mình, tâm tình Tô Tiểu Vũ tốt, mắt liếc qua thấy Tư Thiên Hoán vụng trộm xoa bóp cánh tay mình, ngẩn người, có chút áy náy nhíu mi, "Tê tay sao." Hắn vẫn giúp nàng bưng đồ ăn, có thể không tê sao, cũng chỉ có nàng ngu ngốc mới không phát hiện ra.

"Không tê." Tư Thiên Hoán ôn nhu cười, đã thấy nàng kéo qua cánh tay mình qua, nhẹ nhàng xoa bóp, sự ôn nhu trong mắt càng ngày càng sâu.

"Hoán, chàng nói hiện tại chúng ta đều có công lực của nhau?" Tô Tiểu Vũ xoa bóp, đột nhiên nhớ tới mấy điều sáng nay hắn nói, buổi sáng vội quá nên nàng cũng không chú ý, bây giờ nghĩ đến không khỏi có chút kích động.

"Ừ” Tư Thiên Hoán gật đầu, để cho nàng nhìn mình, sau đó chậm rãi sử dụng sức mạnh bí quyết Huyết Đồng, con mắt màu hổ phách đổi thành màu đỏ, vì màu mắt của hắn nhạt hơn, diiennddanffleequsyddonn cho nên không biến thành đỏ đậm như Tô Tiểu Vũ, mà là màu đỏ tươi hơn nữa càng mê người, sau khi Tô Tiểu Vũ nhìn thấy, chậm rãi thu hồi sức mạnh lại, con mắt khôi phục màu hổ phách.

Tô Tiểu Vũ nuốt nước miếng, giơ tay sờ sờ mắt Tư Thiên Hoán, tròng mắt đen như đá hơi sáng lên, "Chàng như vậy cũng rất đẹp." Lại thừa nhận một lần nữa, Tư Thiên Hoán là một nam nhân đẹp. 

Tư Thiên Hoán chỉ cười, rút cánh tay về, ngược lại ôm vai của nàng, để cho nàng tựa vào người mình, nói, "Thử xem, sử dụng bí quyết Lê Nguyệt Hoa đi." Vật nhỏ có võ công của hắn, sau này sẽ không ai tổn thương nàng được, như vậy rất tốt.

"Thật sự có thể?" Có chút không xác định, ngày ấy Tư Thiên Hoán điều động sức mạnh tự nhiên ở Mặc gia nàng đã hâm mộ muốn chết, bây giờ đột nhiên nói nàng cũng có thể làm được, sao lại không nghi ngờ đây.

"Thật sự." Tư Thiên Hoán bật cười, sủng nịch gõ trán của nàng.

Tô Tiểu Vũ gật đầu, từ từ nhắm hai mắt điều động sức mạnh trong cơ thể, sau đó hơi mở mắt ra, thật cẩn thận thử để nội lực chạy khắp các huyệt vị trong người, đột nhiên biến sắc, màu mắt hơi bị kiềm hãm, ánh sáng màu đỏ hiện lên, nhưng lại nhanh chóng trở lại bình thường, nhưng gương mặt trắng nõn chậm rãi hiện lên vẻ chán ghét, đáy mắt thâm sâu, cũng có một chút bi thương khó phát hiện.

"Sao vậy?" Tư Thiên Hoán cảm giác được nàng chán ghét, mặt biến sắc, cúi đầu nhìn nàng, thấy sắc mặt nàng rất khó xem, lo lắng hỏi, có phải sức mạnh quá lớn hay không, nàng chịu không nổi sao?

Tô Tiểu Vũ cúi đầu, thu lại cảm xúc khó hiểu trong mắt, thản nhiên nói, " Lê Nguyệt Hoa của chàng, ta sẽ lại dùng." Cảm giác rất chán ghét, cũng không biết vì sao, chỉ cần dùng một chút nội lực, lòng cũng sẽ sinh ra cảm giác bài xích, có cảm giác dù chết cũng không muốn sử dụng nó, thật khó hiểu, nhưng đây chính là cảm giác lúc này của nàng.

"Không thích thì không cần dùng." Tư Thiên Hoán cười nói, hôn cái trán của nàng, nhíu mày, "Nghỉ ngơi một chút, ta ở đây với nàng."

Trong lòng Tô Tiểu Vũ đang khó chịu nhưng bởi vì nụ cười của hắn nên dần dần biến mất, hắn nhợt nhạt cười, cởi áo khoác chui vào chăn, tay nàng không hề buông tay hắn ra, nắm rất chặt, chậm rãi ngủ.

Biểu cảm ôn nhu của Tư Thiên Hoán duy trì cho tới khi nàng ngủ mới chậm rãi thu lại, chán ghét sức mạnh Lê Nguyệt Hoa? Có phải có liên quan đến sức mạnh bí ẩn trong cơ thể nàng hay không? Đó rốt cuộc là cái gì, đối với vật nhỏ là tốt hay xấu?

Quá nhiều chuyện nghĩ không ra, Tư Thiên Hoán có chút đau đầu day day thái dương, trong mắt che kín sự lo lắng, đột nhiên cảm thấy mình cũng có chút mệt mỏi, muốn cởi áo ra, nhưng tay bị Tô Tiểu Vũ nắm chặt, rơi vào đường cùng, diexnndanflequsyddonn liền xé rách quần áo, trần truồng chui vào chăn, ôm cả người Tô Tiểu Vũ vào lòng, sự bất an của hắn mới chậm rãi biến mất, thản nhiên cười, nhắm mắt lại.

Bên này hai người ôm nhau ngủ, bên kia Bạch Thuật một mình uống trà chờ bọn họ đến, kết quả uống tới ba ấm trà, phát hiện mình đã no rồi.

Bạch Lê chết tiệt, không phải đã quên hắn đang đợi, rồi ôm nữ nhân của mình ngủ rồi chứ? Bạch Thuật nghiến răng nghiến lợi nghĩ.

Không hổ hắn tự xưng là người hiểu Tư Thiên Hoán nhất, đoán một lần liền trúng.

Một lúc sau, Tư Thiên Hoàng đưa Khúc Ngâm đến Minh vương phủ, thấy Bạch Thuật mở to mắt trừng một chén trà, vẻ mặt oán hận.

"Sao vậy?" Tư Thiên Hoàng nhíu mày, ngồi xuống bên cạnh hắn, cầm lấy chén trà trong tay hắn quan sát, không có gì đặc biệt, sao hắn lại nhìn chằm chằm như vậy?

"Ta đợi từ lúc trời sáng đến lúc trời tối." Bạch Thuật âm trầm cười, nhìn sắc trời, nghiến răng nghiến lợi nói.

Khúc Ngâm bật cười, "Do ngươi tự nguyện chờ." Tối hôm qua nhất định Tiểu Vũ đã mệt muốn chết rồi, chắc chắn Tư Thiên Hoán đang bồi nàng ngủ, chỉ có Bạch Thuật mới ngu ngốc ngồi ở đây chờ hai người đang ngủ kia.

Bạch Thuật tức giận hừ nhẹ một tiếng, rầu rĩ cầm một chén trà, đột nhiên đứng dậy, đi ra ngoài.

"Về sao?" Tư Thiên Hoàng kỳ quái hỏi, đã chờ lâu như vậy, nếu chờ thêm nữa cũng không sao.

"Đi vệ sinh." Giọng nói vang lên, người đã biến mất, có trời mới biết hắn uống bao nhiêu ấm trà rồi.

"Ha ha ha..." Khúc Ngâm cười đến cong thắt lưng, thấy cái chén trà trong tay Tư Thiên Hoàng, tiếng cười càng lớn hơn nữa, như tiếng chuông bạc kêu, rất dễ nghe.

Nàng phát hiện những người bên cạnh Tiểu Vũ đều rất đáng yêu, tuy rằng, Bạch Thuật là người của cái tên bám dính lấy Tiểu Vũ.

Tư Thiên Hoàng không cười không nói, từ khi biết chuyện của Lê Nguyệt hoa, hắn cũng hiểu được vì sao Bạch Thuật lại nhân nhượng Tiểu Hoán như vậy, người thủ hộ... Bạch Thuật cũng thật đáng thương.

Ánh trăng treo trên cành lê, khi màn đêm buông xuống, Tư Thiên Hoán và Tô Tiểu Vũ cũng tỉnh lại, trời đã đen thui.

"Quần áo của chàng đâu?" Vốn mắt Tô Tiểu Vũ đã mơ hồ, vừa thấy đến da thịt trắng nõn trước mắt, lập tức hiểu, ngồi xuống, hung tợn hỏi.

Tư Thiên Hoán xoa đầu, nghe vậy cúi đầu nhìn, đột nhiên lười biếng nghiêng người, cười như không cười nói, "Cái này phải hỏi nàng."

"Ta cởi sao?" Tô Tiểu Vũ sững sờ, không tin nhìn tay mình, không phải nàng ngủ mơ rồi làm gì bậy bạ chứ.

"Được rồi không đùa nàng nữa, nàng nắm chặt tay của ta, ta không có cách nào cởi quần áo, cho nên đã xé rách hết rồi", nói xong, chỉ những mảnh vải rách trên đất.

Khóe miệng Tô Tiểu Vũ nâng lên, đánh một cái vào ngực hắn, nhìn ngực hắn không hiện lên một chút vệt đỏ, mới vừa lòng cười cười, trèo qua người hắn ngồi bên giường mang giày vào.

"Chắc bọn họ đều đến rồi." Tư Thiên Hoán xoay người, nói, Tư Thiên Hoàng, Khúc Ngâm và Bạch Thuật, đều đã đến đây.

"Ừ." Tô Tiểu Vũ gật đầu, đi đến tủ quần áo lấy y phục đen khác cho Tư Thiên Hoán, đi tới đưa cho hắn, nói, "Chàng cũng rất ngạc nhiên chuyện Huyết Uyên."

"Ừ." Tư Thiên Hoán gật đầu, khẽ cười, cầm quần áo, tao nhã mặc vào, ngẩng đầu lên, thấy tiểu nữ nhân thông minh đã đưa lưng về phía mình, nghĩ đến sáng nay nàng vì vì nhìn mình mà chảy máu mũi, trong mắt không nhịn được ngập đầy ý cười.

"Mặc xong chưa?" Tô Tiểu Vũ hắng giọng hỏi, nghĩ đến chuyện hồi sáng, nàng lúng túng không chịu được, chuyện mất mặt như vậy, nàng không muốn để xảy ra lần thứ hai.

Tư Thiên Hoán xuống giường, mặc quần áo chỉnh tề, ngoại trừ lộ chút da thịt ở cổ thì tất cả đều kín đáo, thấy vậy, Tô Tiểu Vũ mới vừa lòng gật đầu, chủ động kéo tay hắn, chậm rãi ra ngoài.

Mà có thể dùng cách nói ngóng trông mòn mỏi để hình dung Bạch Thuật, rốt cục cũng chờ được đến lúc sao sáng mọc lên.

"Các ngươi rốt cục đã đến." Giọng nói Bạch Thuật có chút bi phẫn, có khí mà không có lực nằm dài trên bàn.

Khúc Ngâm thấy vậy, lại nhịn không được, cười ngã vào trong lòng Tư Thiên Hoàng, muốn đón tiếp Tô Tiểu Vũ, nhưng không còn hơi sức.

Tô Tiểu Vũ nhíu mày, nhìn bộ dáng vô lực của Bạch Thuật, trêu tức nhìn Tư Thiên Hoán, thấy sắc mặt hắn vẫn bình thường, co rút miệng, thật sự là một người được thủ hộ không lương tâm.

"Ngồi xuống đi, không phải muốn biết chuyện của Huyết Uyên sao?" Tô Tiểu Vũ tựa vào người Tư Thiên Hoán, cười tủm tỉm hỏi, câu này là nói cho Bạch Thuật nghe.

Mí mắt Bạch Thuật giật giật, quả nhiên chậm rãi ngồi xuống, tựa lưng vào ghế.

"Lúc trước sau khi ta theo sư phụ đến Y Cốc, ở trong sơn động luyện công, sư phụ muốn xử lý chuyện Y Cốc, cho nên cũng không thường xuyên đến thăm ta, lần đó ta vừa đột phá được bí quyết Huyết Đồng tầng thứ 4, trời đã tối, trong động rất tối, dieexndannlêquysđonn ta muốn xuất động, nhưng lại đi lạc đường." Tô Tiểu Vũ nhớ lại, híp nửa mắt, sắc mặt tăm tối, giọng nói thực sự lạnh nhạt, "Chờ ta đi đến chỗ sâu nhất của sơn động, mới phát hiện là mình đã đi lạc, cho nên muốn quay đầu lại, nhưng một luồng sức mạnh đột nhiên hút ta qua, đưa ta đến một thạch thất rất nhỏ, bên trong rất âm u, chờ ta thích ứng xong, đã thấy trên tảng đá có cắm một thanh kiếm màu đỏ."

Tô Tiểu Vũ nghĩ đến Huyết Uyên, trong mắt lại vui vẻ, nàng nhớ rõ, Huyết Uyên vừa nhìn thấy nàng giống như có ý thức liền phát sáng, nàng đi qua nhìn nó, nó lại nhẹ nhàng cọ cọ trên mặt nàng, vô cùng thân thiết, giống như sủng vật trong nhà chào mừng chủ nhân vậy, lúc ấy nàng cũng bị hoảng sợ, sau khi phục hồi tinh thần lại, Huyết Uyên đã được nàng nắm trong tay, cổ tay cũng bị cắt một đường chảy máu, máu trong cơ thể nàng không ngừng chảy xuống thân kiếm Huyết Uyên, dù nàng làm thế nào cũng không không gỡ nó ra được, lúc nàng nghĩ mình sẽ chết vì mất máu quá nhiều, thì miệng vết thương lại khép lại như kỳ tích.

Huyết Uyên vốn được chế tạo từ bảo thạch màu đỏ, trong suốt, trông rất đẹp mắt, hấp thu máu của nàng, thân kiếm càng thêm yêu dã xinh đẹp, lúc đó nàng suy yếu, miễn cưỡng cầm lấy nó, liền thấy vốn dĩ chuôi kiếm không có chữ gì đột nhiên xuất hiện hai chữ "Huyết uyên", nàng nghĩ đây là tên của nó, nhỏ giọng kêu một tiếng, nó giống như có linh tính bay đến sát mặt nàng.

Truyền thuyết nói có một loại binh khí tập hợp linh khí của trời đất để luyện chế, trên đại lục người săn lùng gọi nó là thần khí, thần khí có thể nhận chủ, trừ phi chủ nhân chết, diiennddanff.lêquysdoon nếu không thần khí sẽ không đổi chủ, nàng thấy Huyết Uyên cũng rất giống thần khí trong truyền thuyết, lòng rất kích động, hơn nữa mất máu quá nhiều, nên đã té xỉu.

Sau đó, Huyết Uyên luôn đi theo nàng, nhưng khi nàng phát hiện, Huyết Uyên ngoại trừ có linh khí còn có thể nghe hiểu được tiếng người, hoàn toàn không có sức mạnh thần kỳ của thần khí, mặc kệ cầm trong tay ai cũng nghĩ nó chỉ là binh khí bình thường, bao gồm cả chủ nhân là nàng, nàng nghĩ chắc sức mạnh của nàng không đủ, không thể khai phá hết sức mạnh của nó.

"Ngươi đúng là một vận may, cả đời ta không thấy được thần thú, không sờ tới được thần khí, ngươi mới hơn mười mấy tuổi, mà đã có được cả hai." Bạch Thuật dở khóc dở cười, nhìn Tiểu Bạch lười biếng nằm trong lòng Tô Tiểu Vũ vẫn không nhúc nhích, nói.

"Khụ." Tô Tiểu Vũ cười mỉa, biểu cảm trở nên âm u, "Sau khi tìm được thi thể sư phụ, ta liền chôn hắn ở sau sơn động, lấy Huyết Uyên trấn giữ bia mộ, chờ ta cứu được mẫu thân, sẽ trở về Y Cốc thu hồi, ngày Huyết Uyên trở về tay ta, cũng chính là ngày ta huyết tẩy Y Cốc."

Trong mắt nàng tỏa ra sự khát máu và lạnh nhạt, sư phụ chờ nàng lâu lắm rồi, người vì nàng mà chết, thù này, nàng nhất định phải báo, nàng chôn cất sư phụ trong sơn động, đơn giản là không muốn những người đó quấy rầy sư phụ, thật không ngờ rằng bọn họ chẳng những quấy nhiễu sư phụ, còn lấy Huyết Uyên nữa, thật đáng chết!

"Thanh kiếm này, cho tới bây giờ ta chưa từng nghe nói qua." Khúc Ngâm thản nhiên nói, sau đó đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nhìn về phía Tô Tiểu Vũ, "Tiểu Vũ, ngươi còn có nhớ không, lúc lão cốc chủ thấy tay ngươi đầy máu, biểu cảm rất khiếp sợ."

"Ừ, rất ít khi ta thấy sư phụ có vẻ mặt này, ta hỏi hắn Huyết Hyên có vấn đề gì không, hắn chỉ nói, đây là thiên ý." Tô Tiểu Vũ hơi nhíu mi, có chút nhớ nhung, nghe khẩu khí của sư phụ, chắc chắn hắn biết thanh kiếm này, thiên ý? Thiên ý cái gì?

"Có lẽ thanh kiếm này chỉ có người cầm quyền của Lánh Đời gia tộc mới biết được, mà lần này ở đại hội đoạt bảo, người bắt nương của ngươi cũng muốn đến tranh đoạt Huyết Uyên, có lẽ hắn cũng là người cầm quyền của Lánh Đời gia tộc, mà nương, cũng là người của Lánh Đời gia tộc." Tư Thiên Hoán cúi đầu suy nghĩ một lát, thản nhiên nói, nhưng mí mắt không hề nâng lên, chỉ vì muốn che lại vẻ khác thường bên trong, toàn bộ Y Cốc chỉ có lão cốc chủ biết, đằng sau Huyết Uyên nhất định có bí mật, có lẽ, nó có liên quan đến luồng sức mạnh trong cơ thể vật nhỏ.

Bạch Thuật nhìn Tư Thiên Hoán một cái, cũng đoán được suy nghĩ của hắn, nhịn không được cảm thán với Tô Tiểu Vũ, nói, "Sao người Y cốc lại muốn truy bắt ngươi, ngươi đã đi khỏi đó, nghĩa là sẽ không ai tranh đoạt quyền lợi với họ nữa." Nói chơi, muốn đối phó Tô Tiểu Vũ, chỉ sợ phải hi sinh rất nhiều tính mạng của cao thủ, vụ làm ăn này chỉ lỗ chứ không lời.

Khúc Ngâm mím môi không thể nhịn cười, Tô Tiểu Vũ cũng hơi nhíu mày, vẫn chưa mở miệng.

Tư Thiên Hoán cũng thấy trong mắt nàng lóe lên ý cười, nhẹ nhàng nhíu mày, hỏi, "Lúc các ngươi rời khỏi y cốc, có phải đã lấy theo cái gì rồi không?"

Khúc Ngâm sửng sốt, kinh ngạc nhìn Tư Thiên Hoán, thấy vẻ mặt hắn chắc chắc, liền bội phục, tên này thật thông minh, cái gì cũng đoán được.

"Đệ đệ của ta tất nhiên thông minh." Tư Thiên Hoàng đọc được suy nghĩ của Khúc Ngâm, tự hào nói.

Khóe miệng Bạch Thuật co rút, có chút khinh bỉ Tư Thiên Hoàng, một hoàng đế như hắn, sao lại ngây thơ như vậy, cái này có gì để đắc ý chứ.

"Không phải chàng rất thông minh sao, đoán thử đi." Tô Tiểu Vũ ngửa đầu, cười tươi như hoa, không phải hắn rất thông minh sao, đoán được mới thật sự thông minh.

Tư Thiên Hoán bị nàng nhìn nhịn không được cúi đầu nở nụ cười, nắm cái mũi của nàng, cười mắng một tiếng "Bướng bỉnh", sau đó nhếch môi, chắc chắn mà nói, “ Nàng lấy tín vật Y Cốc cốc chủ đi." Nếu không phải như thế, lúc trước các nàng rời khỏi, diienddaffnnlequysdoonn người Y Cốc biết rõ không địch lại mà còn muốn liều chết ngăn cản, lúc đó bọn họ muốn nắm Y Cốc trong tay, mà Vũ Nhi lại không chết, đứng trước mặt bọn họ thề sẽ quay lại báo thù, nhưng chỉ một mình nàng cũng không lay động được vị trí của bọn họ, bọn họ vốn cũng không lo nàng trở về đoạt quyền, bọn họ đã quen cảm giác cao cao tại thượng, tâm tư đều khinh thường người ngoài như Vũ Nhi, cho dù nàng học xong bí quyết Huyết Đồng cũng vậy.

Mười tám trưởng lão, năm người chết mười ba người bị thương, sau đó lại phái một đám người khác ra ngoài tìm kiếm, muốn bắt cho được Vũ Nhi, nhất định là Vũ Nhi đã lấy đi thứ gì đó rất quan trọng đối với người cầm quyền, nói như vậy, người cầm quyền của một gia tộc có một tín vật để tượng trưng cho thân phận, giống chủ nhân Lê Nguyệt hoa, có một miếng ngọc bội hình hoa lê.

Tô Tiểu Vũ nghe hắn nói như vậy, chu cái miệng nhỏ nhắn, rất bất mãn nhìn hắn, cái gì cũng biết, một chút ý tứ cũng không có, "Vật tượng trưng cho Y Cốc cốc chủ là một miếng ngọc bội phỉ thúy hình thảo dược, ta tìm thấy trong miệng sư phụ." Chắc người cũng sợ bọn họ đoạt mất, mới giấu ở miệng, nghĩ đến cái chết của sư phụ, lòng của nàng lại đầy hận ý, quyền thế thật sự có sức hút như vậy sao? Vì sao đám người đó lại phát điên vì nó sẵn sàng giết một mạng người, nàng học võ vì muốn cứu mẫu thân, vốn không muốn tranh giành cái gì của bọn họ cả.

"Đừng nghĩ nhiều quá." Sâu sắc nhận thấy được lòng nàng phập phồng, Tư Thiên Hoán thấp giọng trấn an.

Tô Tiểu Vũ cười gật đầu, chơi đùa với Tiểu Bạch đang buồn ngủ, có chút xuất thần.

"Bạch Thuật, ngươi chuẩn bị xe ngựa, sáng sớm ngày mai, chúng ta khởi hành." Tư Thiên Hoán nói, sau đó ôm Tô Tiểu Vũ, chuẩn bị rời đi.

"A, đợi chút, Tiểu Vũ, trên người ngươi có thuốc mê không?" Bạch Thuật đứng dậy gọi hai người lại, không được tự nhiên hỏi.

Tô Tiểu Vũ đánh giá Bạch Thuật từ trên xuống dưới, cười khó hiểu, thật lâu sau, lấy từ trong ngực ra một cái bình sứ, nói, "Cái này có thể làm cho người ta mê man hai ngày, nhưng không đối tổn hại đến thân thể."

"Cảm ơn." Bạch Thuật cầm bình sứ, nhìn bọn họ rời đi, tâm tình có chút trầm trọng, ngay cả Tô Tiểu Vũ cũng nhìn ra hắn suy nghĩ cái gì, không biết Chanh nhi có phát giác hay không.

Tư Thiên Hoàng không đồng ý nhìn hắn, "Ngươi có thể nói trực tiếp với Chanh nhi, ngươi làm như vậy, có nghĩ tới sau này làm sao đối mặt với nàng không?" Hắn đoán được Bạch Thuật sẽ không cho Chanh nhi đi theo, dù sao kẻ địch quá lợi hại, hắn sợ bảo hộ không được Chanh nhi cũng là bình thường, nhưng dùng thuốc mê thì hơi quá đáng.

Bạch Thuật cười khổ, cất bình sứ vào ngực, "Muội muội của ngươi ngươi còn không hiểu sao? Nếu ta nói, nàng nhất định sẽ đòi đi theo."

Nhìn Bạch Thuật đi đến cạnh cửa, Tư Thiên Hoàng đột nhiên nhìn về phía hắn, nói, "Nếu Chanh nhi có thể cùng đối mặt với ngươi thì sao?"

Thân thể Bạch Thuật cứng đờ, ánh mắt dần dần âm u, nhưng lại không dừng bước, thật ra hắn vẫn biết Chanh nhi có chuyện gạt hắn, nếu Bạch Lê nói như vậy, hắn còn có thể cảm thấy là nói đùa, nhưng Tư Thiên Hoàng cũng nói như thế, tuyệt đối là sự thật.

Nhưng trong tiềm thức của hắn, tuy Tư Thiên Chanh có nhiều bí mật, cũng chỉ là một tiểu cô nương cần hắn bảo hộ, cho nên kế hoạch của hắn vẫn không thay đổi, còn chuyện Tư Thiên Chanh gạt hắn, hắn cũng tính khi trở về sẽ hỏi cho rõ ràng, nếu, diienđ@annleequsy dônn. hắn tối nay hắn đi tìm Tư Thiên Chanh hỏi rõ mọi chuyện, có lẽ sẽ náo loạn đến mức khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười nữa.

Đương nhiên, đây là sau này.

"Hoàng, ta vẫn nghĩ chỉ có Lánh Đời gia tộc là thần bí nhất, nhưng hôm nay ta phát hiện, người Tư gia các ngươi cũng rất thần bí." Khúc Ngâm chống đầu, quay đầu nhìn nam nhân hờ hững bên cạnh, cảm thán nói, trong mắt có chút tò mò.

Tư Thiên Hoàng quay đầu, từ chối cho ý kiến, cười khẽ hai tiếng, vô tội nhún vai, "Ta là một người bình thường."

"Chàng gặp qua ai nghĩ hoàng đế là người bình thường chưa?" Khúc Ngâm tức giận trừng mắt nhìn hắn, trước kia còn cảm thấy hắn rất thông minh, sao hiện tại lại phát hiện hắn có vấn đề, hay do hắn giả bộ quá giống?

Tư Thiên Hoàng buông chén trà, lôi kéo Khúc Ngâm rời đi, thấy Nhạc Thành đi tới, đạm bạc cười tiếp đón, "Nhạc bá."

"Hoàng Thượng định đi sao?" Nhạc Thành hỏi, hắn nhìn mấy đứa nhỏ hoàng gia lớn lên, tất nhiên cũng không câu nệ như người ngoài, nhưng cung kính vẫn phải có.

"Ừ." Tư Thiên Hoàng gật đầu, nói vài câu liền lôi kéo Khúc Ngâm nhanh chóng rời đi, ra khỏi Minh vương phủ, mới chậm rãi dừng chân lại, cúi đầu nhìn Khúc Ngâm thật sâu, "Nàng có thể đối mặt với thứ nàng cần đối mặt, ta sẽ không ngăn cản, nhưng nàng nhất định phải chú ý an toàn của mình, ta muốn nàng còn sống trở về."

"Ừ, ta sẽ không để mình bị thương, an toàn trở về." Khúc Ngâm ôn nhu cười nói, nhưng trong lòng lại không chắc chắn, dù sao, hiện tại nàng không có võ công.

"Mang theo nó, gặp tình huống nguy hiểm tới tính mạng, có thể bảo vệ được nàng." Tư Thiên Hoàng biết nàng nói như vậy chỉ muốn để mình an tâm, bất đắc dĩ cười cười, lấy một sợi dây màu đỏ từ trong ngực ra, dây thừng xỏ xuyên qua một miếng lệnh bài bằng gỗ, nhìn qua thì rất bình thường.

Khúc Ngâm nghi hoặc cầm lấy, thật sự nhìn không ra nó có gì lạ, ngẩng đầu, đối với những gì Tư Thiên Hoàng nói, đều thấy rất tò mò.

Tư Thiên Hoàng chỉ cười không nói, biểu tình có chút khó lường, xoay người lên xe ngựa trước.

Khúc Ngâm sờ sờ cái mũi, cũng theo lên xe ngựa, trong lòng oán thầm, còn nói mình là người bình thường, còn tỏ vẻ thần bí, Tư gia cũng thật thâm sâu.

Bên kia, Tô Tiểu Vũ cũng không trở về theo Tư Thiên Hoán, mà nói hai câu liền bỏ đi một mình, đến phủ Tướng quân, trước khi đi nên nói cho hắn biết.

Phủ Tướng quân, Thiên Ảnh các.

"Lão gia, sao ngươi có thể để người ta vũ nhục Tuyền nhi như vậy, nàng là nữ nhi của ngươi mà!" Từ Thiến quỳ rạp xuống đất, kêu khóc với Tô Thanh Viễn, nhòe hết lớp trang điểm, làm cho nàng trông thật khó coi, nàng đã sớm nghe qua chuyện trong hoàng cung hôm nay, rõ ràng là Tô Tiểu Vũ sai Minh vương vũ nhục Tuyền nhi của nàng, sao lão gia có thể để mặc như vậy, còn đưa Tuyền nhi về, Trưởng công chúa còn nói, không thể gả vào hoàng thất, Tuyền nhi là Hoàng Hậu tương lai mà!

Mặt Tô Thanh Viễn bình tĩnh, chuyện hôm nay xảy ra vốn đã khiến hắn mất hết mặt mũi, hận không thể đuổi Tô Nghệ Tuyền, bây giờ còn bị nữ nhân ngu xuẩn này chỉ trích! Hiện tại Tiểu Vũ là người Hoàng thất, Tô Nghệ Tuyền nói nàng không đúng, chính là đánh vào mặt hoàng gia, đây chính là tội chết, còn liên lụy đến người trong nhà, nếu không nhờ vào mặt mũi của Tiểu Vũ, sao Trưởng công chúa có thể dễ dàng buông tha cho nàng như vậy chứ, bây giờ nữ nhân này chẳng những không cảm ơn, còn ở đây oán giận, thật không biết lúc trước sao hắn lại có thể cưới nàng ta nữa.

"Ngươi đúng là cố tình gây sự!"

"Là ngươi thiên vị tiểu tiện nhân kia, nương nàng chuyên đi dụ dỗ người khác, mê hoặc ngươi đến đầu óc choáng váng, nàng mất rồi, nữ nhi của nàng cũng mê hoặc đầu óc ngươi, diiendaafnleequysđonn. trong mắt ngươi vốn không có ta, không có Tuyền nhi!" Từ Thiến nghĩ đến nữ nhi tìm đến cái chết, diienđann.lêqusy đônn mà Tô Thanh Viễn chẳng những không an ủi nàng, còn đánh Tuyền nhi một bạt tai, trong lòng tức giận đến không chịu được, há mồm gào thét như đàn bà chanh chua.

"Ba!"

Tô Thanh Viễn hung hăng tát vào mặt Từ Thiến, đánh nàng ta ra ngoài, bay vào bên giường, phun một ngụm máu, sự chán ghét trong mắt đã không che giấu nổi nữa, "Lúc trước cưới ngươi, vì cảm thấy ngươi ôn nhu khéo léo, hiện tại xem ra, chính là một người điên"

Từ Thiến bị đánh đến sửng sốt, nghe thấy hắn nói, đột nhiên điên cuồng nở nụ cười, rưng rưng nhìn hắn, bỗng cảm thấy nam nhân trước mắt này quá xa lạ, "Ta là người điên? Tô Thanh Viễn, ta thành bộ dạng này là ai bức ta! Sau khi thành thân, cả đêm ngươi không về nhà, ngươi thà lêu lổng theo hồ ly tinh, cũng không thèm gặp ta, cuối cùng còn đưa các nàng về phủ, ngươi có từng nghĩ cho ta hay không?" Đâu phải lúc ban đầu ai cũng là người xấu, do nàng ghen tị, nhưng nếu không phải hắn thay đổi thất thường, nàng cũng sẽ không biến thành như vậy, không phải sao?

Tô Thanh Viễn không có nửa phần áy náy, chán ghét nói, "Buồn cười, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, do ngươi lòng dạ hẹp, bây giờ còn oán trách ta?" Hắn cho nàng vinh hoa phú quý, nàng còn không biết chừng mực.

Từ Thiến tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, đã không còn muốn cãi nhau với hắn, nhưng trong đầu hiện lên bộ dáng tuyệt vọng của Tô Nghệ Tuyền, trong mắt lại có chút ánh sáng, Tuyền nhi gả vào Hoàng thất, mới là lối thoát duy nhất của hai người, cho dù không gả vào Hoàng gia, ít nhất cũng phải gả cho hậu duệ quý tộc, nhưng người Hoàng gia đều ghét bỏ nàng, người khác sao có thể để nàng vào mắt, đời này của Tuyền nhi, không thể bị hủy như vậy, càng không thể bị hủy trong tay Tô Tiểu Vũ!

"Lão gia, van cầu ngươi, ngươi van cầu Hoàng Thượng, để hắn thu hồi ý chỉ, cuộc đời Tuyền nhi không thể bị hủy như vậy!" Từ Thiến đi đến trước mặt Tô Thanh Viễn, túm quần áo của hắn, khóc lóc cầu xin.

"Ngươi còn không hiểu rõ sao?" Tô Thanh Viễn đã hoàn toàn thất vọng với Từ Thiến, nữ nhân ngu xuẩn, lại có thể như vậy, ngồi xổm xuống, nắm chặt cằm Từ Thiến, chán ghét nhìn nàng, "Người nữ nhi ngươi đắc tội không phải Tô Tiểu Vũ, mà là hoàng gia, diiennđann..lêquys dônn là Hoàng Thượng, nàng đánh vào mặt Hoàng Thượng, mà lúc này nàng vẫn không bị giam vào đại lao, ngươi nên cảm thấy may mắn đi!"

"Lão gia..." Hai mắt Từ Thiến đột nhiên mất tiêu cự, bộ dáng rối tung rối mù, không khác gì quỷ, vô thức nỉ non, xem ra, nàng đã rất tuyệt vọng.

Tô Thanh Viễn thấy nàng như vậy, đột nhiên nhớ về nữ tử tươi cười trong suốt hai mươi năm trước, không đành lòng, nhưng thấy bộ dáng nàng bẩn thỉu, cánh tay đang duỗi ra lại thu về, thở dài, phất tay áo rời đi.

Nghĩ đến Tô Tiểu Vũ, nghĩ đến Minh vương sủng ái nàng, những tức giận của Tô Thanh Viễn đều tan thành mây khói, Minh vương thích nha đầu đó như vậy, nàng lại nghe lời mình, nhất định sẽ giúp mình nói vài điều tốt đẹp, tương lai của hắn coi như rất tươi sáng rồi.

Xem ra, Minh vương nhục nhã Tuyền nhi trước mặt mọi người, chỉ vì muốn xả giận cho Tiểu Vũ, nhưng hắn là phụ thân nàng, cho dù nàng oán hận mình, trong lòng cũng nên suy nghĩ cho hắn mới đúng, huống hồ mấy ngày trước không phải đã xóa hết mọi hiềm khích rồi sao?

Nhưng Tô Thanh Viễn không thể tưởng được, giấc mộng đẹp này chỉ trong một đêm, đã rơi vào vực sâu vạn trượng.

Sau khi Tô Thanh Viễn rời khỏi Thiên Ảnh các, một bóng dáng màu trắng đi từ sau phòng ra, bước chân yếu ớt, chỉ cần gió thổi qua cũng sẽ ngã, sắc mặt tái nhợt, tóc tai hỗn loạn, không phải Tô Nghệ Tuyền thì là ai.

Ánh mắt Tô Nghệ Tuyền trống rỗng, vẻ mặt tuyệt vọng, nàng nghĩ rằng, phụ thân không giúp nàng chỉ là kế hoãn binh, hiện tại xem ra, xong rồi, tất cả đều xong rồi.

Cơ thể lắc lư trở lại phòng, nàng nặng nề ngã xuống giường, nhìn nóc nhà, đáy mắt đột nhiên đầy hận ý và không cam lòng, khuôn mặt vặn vẹo, ói ra một ngụm máu, ngất đi, trước khi hôn mê, ý niệm duy nhất trong đầu nàng đó là ——

Hủy hoại Tô Tiểu Vũ.

Lúc này một bóng đen nhẹ nhàng đi vào, đánh giá Tô Nghệ Tuyền thật lâu, đột nhiên cười khô khốc.

Tô Thanh Viễn đi rồi, Từ Thiến vẫn như trước ngơ ngác nhìn mặt đất, đột nhiên điên loạn nở nụ cười, âm thanh bén nhọn giống như gió thổi qua thạch bích, hạ nhân bên ngoài nghe thấy mà dựng hết tóc gáy.

Đột nhiên Từ Thiến cảm thấy mình thật đáng buồn, vì một người nam nhân, mà nàng trả giá cả đời, nàng làm nhiều chuyện xấu, nàng hại người khác thậm chí hạ độc giết chết đứa nhỏ chưa sinh của đám tiểu thiếp, cuối cùng chiếm được cái gì? Diieenđann/lê quyssđônnn Nam nhân kia, ngay cả đỡ mình dậy cũng không muốn, ha ha, thật là buồn cười...

Gian nan đứng lên, Từ Thiến đi đến trước bồn nước, rửa sạch mặt mình, Tuyền nhi bị đả kích, vừa rồi còn phát sốt, nàng phải mau đến xem nàng.

Có lẽ bị Tô Thanh Viễn tổn thương thấu tâm can, bước chân của Từ Thiến trở nên yếu ớt, ánh mắt vô hồn, lúc đi đến cạnh cửa, đột nhiên đụng vào một cái bình hoa, một tiếng "Choang" vang lên, vỡ tan nát, mọi suy nghĩ trong đầu nàng như bị chặt đứt, sức mạnh toàn thân như bị rút cạn, vô lực ngã ra đằng sau, đầu vừa vặn cắm xuống một mảnh vỡ sắc bén.

"A!" Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, nhưng không có một hạ nhân xông tới, vì bọn họ đều không động đậy được.

"Két —— "

Tô Tiểu Vũ mặc một bộ quần áo màu bạc, đẩy cửa ra, chậm rãi đi đến, nhìn Từ Thiến trắng bệch ngã vào giữa một đống mảnh vỡ, máu chảy tràn lan, rất chói mắt, hơi nhíu mày, ngồi xổm xuống trước mặt nàng. 

Nhận thấy trước mắt trở nên tối tăm, Từ Thiến gian nan mở to mắt, trong mắt chỉ có ý niệm muốn sống, nhưng khi nàng nhìn nữ nhân trước mắt, đôi mắt hoàn toàn mất đi ánh sáng, Tô Tiểu Vũ, là Tô Tiểu Vũ, trách không được không ai tới cứu nàng...

"Từ Thiến, ngươi biết không, mẫu thân ta đến phủ Tướng quân chỉ để tị nạn, nàng vốn không hề có ý gì với Tô Thanh Viễn, nhưng ngươi sinh lòng ghen tị, năm lần bảy lượt vũ nhục nàng, còn bắt nàng đội chậu phân lên đầu..." Tô Tiểu Vũ cười yếu ớt, biểu tình rất điềm tĩnh, giọng nói lạnh nhạt, giống như đang tán gẫu chuyện nhà với người bạn già, "Người khác nói ta thế nào cũng được, nhưng ta hận tất cả nhưng ai dám vũ nhục mẫu thân ta, mỗi lần ngươi cố tình tới gây sự, đều mắng mẫu thân ta."

"Biết vì sao ta không giết ngươi không?" Tô Tiểu Vũ đột nhiên cười khẽ một tiếng, nhìn thẳng vào cặp mắt khô khốc của Từ Thiến, ôn nhu hỏi.

Tròng mắt Từ Thiến giật giật, giống như đang hỏi vì sao.

Tô Tiểu Vũ gật đầu, sau đó hình như nghĩ đến chuyện gì rất vui vẻ, cười đến nỗi mắt cong lên, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn không ít, "Bởi vì ngươi nói ngươi yêu Tô Thanh Viễn, cho nên, ta muốn hắn tự tay giết ngươi, tuy rằng bây giờ ngươi bị như vậy là ngoài ý muốn, nhưng chung quy cũng là bị hắn làm tổn thương thấu tâm can, không phải sao?"

Mặt hiền như thần tiên, tâm lại ác như ma quỷ, lúc Khúc Ngâm thấy nàng giết người, đã từng nói như vậy, nhưng thật ra cũng đúng với con người Tô Tiểu Vũ.

Từ Thiến hoảng sợ mở to mắt, thân thể run rẩy, há miệng thở dốc muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng nói không ra một chữ, thân thể run lên, hoàn toàn tắt thở, đôi mắt nhìn chằm chằm Tô Tiểu Vũ, chết không nhắm mắt.

Tô Tiểu Vũ thu hồi nụ cười, chậm rãi đứng dậy, chưa từng liếc nhìn nàng một cái, chậm rãi đi ra ngoài, lúc ra khỏi cửa phòng, đột nhiên ngoái đầu nhìn lại, nở một nụ cười khát máu, mở miệng, "Ngươi sẽ không cô đơn."

Lúc này, chung quanh phủ Tướng quân đã bị trọng binh vây quanh, giơ cao đuốc, chiếu sáng khắp nơi.

Tô Thanh Viễn đứng ở cửa, bình tĩnh nhìn Tư Thiên Hoán, hắn đang cười, nhưng lại mang theo uy hiếp chết người.

"Vương gia, không biết đã trễ thế này, ngài mang theo nhiều người đến Tướng quân phủ của ta làm gì?" Tô Thanh Viễn lạnh giọng hỏi, trong lòng có chút bất an.

"Tô tướng quân dễ quên thật, chuyện năm đó ngài hợp tác với Sở Thiên Hữu đã quên rồi sao?" Tư Thiên Hoán nhíu mày, phất phất ống tay áo của mình, không chút để ý nói, diexnđann//lêqussydonn ngày mai sẽ khởi hành, cho nên hôm nay vật nhỏ muốn giải quyết tất cả mọi chuyện, hắn làm tướng công tất nhiên sẽ phối hợp, không phải sao?

Nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, làm cho binh lính phía sau đều lộ sát ý, mà mặt Tô Thanh Viễn cũng hoàn toàn trắng bệch, nhưng vẫn kiên cường chống đỡ, "Vương gia, chuyện này cũng không thể nói lung tung, ngươi có chứng cớ gì không?" Chuyện năm đó, hắn làm rất âm thầm, sao có thể bị phát hiện.

Tư Thiên Hoán thản nhiên nhìn hắn, đột nhiên lạnh lùng nhếch khóe miệng, lấy một phong thư trong tay áo ra, vừa lòng nhìn sắc mặt người trước mắt đã thay đổi.

"Ngươi, ngươi..." Tô Thanh Viễn khiếp sợ nhìn bức thư trong tay hắn, sao có thể, phong thư này hắn vẫn cất rất kỹ, sao có thể tìm được? Trong đầu đột nhiên hiện lên một người, sắc mặt bỗng trở nên rất khó xem, "Là nàng, là nàng lấy nó đưa cho ngươi, đúng không?"

Sắc mặt Tư Thiên Hoán nhàn nhạt, lại nhìn về phía sau hắn, ôn nhu nở nụ cười, giọng nói cũng trở nên mềm nhẹ, "Vũ Nhi."

Tô Thanh Viễn đột nhiên quay đầu, hai mắt đỏ đậm nhìn Tô Tiểu Vũ, tay chuyển động muốn bóp chặt cổ của nàng, lại không ngờ thân thể mình mềm nhũn, vô lực ngã trên mặt đất.

"Vì sao!" Tô Thanh Viễn tức giận hỏi, nhìn chằm chằm nữ tử đang ngồi xổm trước mặt mình, " Không phải ngươi đã tha thứ cho ta rồi sao?" Hắn mới vừa đặt toàn bộ hy vọng lên người nàng, sao nàng có thể phản bội hắn!

Tô Tiểu Vũ chỉ cười không nói, thấy hắn sắp tức điên rồi, mới chậm rãi mở miệng, ngọt ngào gọi một tiếng, "Phụ thân."

Tô Thanh Viễn ngẩn ra, còn chưa hoàn hồn lại, đã nghe một câu, làm cho hắn hoàn toàn hiểu được.

"Ngài còn nhớ không, trên người nương ta chảy máu, bắn tung tóe thấm ướt đôi giày màu trắng của ngươi?" Mắt Tô Tiểu Vũ chậm rãi lộ ra vẻ khát máu, nụ cười ở khóe miệng cũng dần dần biến mất, giọng nói rất nhẹ, lại đầy ý lạnh.

Nam nhân này, lúc mẫu thân hấp hối còn muốn xâm phạm nàng, cũng may cuối cùng không thực hiện được, nếu không, nàng sẽ khiến hắn chết thảm hơn.

Tô Thanh Viễn sững sờ nhìn nàng, sau một lúc lâu, đột nhiên điên cuồng nở nụ cười, thì ra, nàng đã hận hắn từ lâu rồi, nữ nhân mà ngay cả tên hắn cũng chưa từng biết, lại gieo mầm tai hoạ cho hắn? Ha ha ha, thật sự buồn cười! Vậy mà hắn lại tin tưởng nàng, ha ha ha, buồn cười!

"Nàng là thiếp của ta, vốn nên hầu hạ ta, ta muốn thân thể của nàng có gì là sai, nàng lấy cái chết để bức ta, kỹ nữ còn muốn sĩ diện... A!” Sự chịu đựng của Tô Thanh Viễn đã đến cực hạn, cái gì cũng dám nói, dù sao đối với nữ nhi ngay từ đầu đã tính kế mình, hắn cần gì phải ôm kỳ vọng với nàng, thông đồng với địch bán nước, vốn là tử tội, còn có gì đáng sợ hơn, nhưng không đợi hắn nói xong, trên đời này có một loại người, có thể khiến cho ngươi sống không bằng chết.

Tô Tiểu Vũ khoét một lỗ trên người hắn, nhìn máu tươi chảy ra, lạnh lùng nhếch khóe môi, lấy một bình sứ trong ngực ra, đổ chất lỏng bên trong lên người hắn, giọng nói lạnh lùng xuyên thấu lỗ tai Tô Thanh Viễn, làm cho linh hồn của hắn sợ hãi đến phát run, "Máu của ngươi, sẽ chảy ra từng giọt một, ta nghe nói, ngày mai Hoàng Thượng chuẩn bị lăng trì xử tử ngươi, trước lúc đó, máu của ngươi chắc chắn sẽ không khô lại, ngươi có thể cảm nhận được mình chết từ từ, thuốc này, ta dùng rất nhiều tiền để mua nguyên liệu, cũng coi như không phụ công lao ngươi nuôi dưỡng ta."

Tô Thanh Viễn trừng lớn hai mắt, trừng mắt nhìn Tô Tiểu Vũ, khiếp sợ, đáy lòng bắt đầu rét lạnh, ngay cả thân thể cũng bắt đầu phát run, "Ngươi, ngươi biến thái..."

Tô Tiểu Vũ hơi nhíu mày, cúi đầu nở nụ cười, giọng nói rất dễ nghe, dễ nghe vô cùng, khóe mắt thậm chí còn cười ra nước mắt, nhưng ở đáy mắt, chỉ còn lại sự lạnh nhạt vô tình, biến thái? Biến thái thì thế nào. Lúc hắn bức bách mẫu thân nàng, có nghĩ tới mình là cái loại gì hay không? Nàng Tô Tiểu Vũ chính là một người lòng dạ hẹp hòi, mang thù, biến thái!

Thương hại nhìn nam nhân đang sợ hãi lại phẫn hận một cái, Tô Tiểu Vũ chậm rãi đứng dậy, để Tư Thiên Hoán bắt hắn đi, một mình chậm rãi đi về phía Minh vương phủ, sắc mặt phức tạp, Tư Thiên Hoán biết hiện tại nàng muốn yên tĩnh một mình, thản nhiên cười cười, chậm rãi đi theo nàng, nhưng luôn cách nàng hai bước.

"Tiện nhân, ngươi chết không được tử tế!" Xa xa truyền đến tiếng rống giận của nam nhân, đáy mắt Tư Thiên Hoán lạnh lùng, tay áo nhẹ nhàng phất một cái, phía sau liền im lặng.

Ngày xưa phủ Tướng quân huy hoàng, Hoàng Thượng nhân từ, cho dù Tô Thanh Viễn thông đồng với địch bán nước, cũng không tru di cửu tộc, nhưng phủ tướng quân không còn tồn tại nữa, đám phu nhân còn lại của Tô Thanh Viễn không biết đã đi nơi nào, nhưng có một người tên Vân Kết, không lâu sau liền gả cho phú thương hoàng thành, nghe nói trước đó là thanh mai trúc mã, nhưng do gia cảnh nam tử sa sút, cha mẹ Vân Kết mới bức nàng gả vào phủ Tướng quân, hiện tại coi như là người có tình sẽ thành quyến thuộc. 

Mà ngoài ra, Tô gia đại tiểu thư lúc trước bị Minh vương nhục nhã trước mặt mọi người, lúc niêm phong Tô phủ, không biết đã đi đâu mất, tìm không thấy tung tích.

Đương nhiên, đây đều là về sau, lúc Tư Thiên Hoàng và Tô Tiểu Vũ trở lại Minh vương phủ, Bạch Ngọc hoang mang rối loạn tất bật chạy đến.

"Sao lại rối lên vậy?" Tư Thiên Hoán ngồi ở ghế trên, nhíu mi.

"Vương gia, Bắc vương, Bắc vương... Bắc vương coi trọng một nữ tử thanh lâu." Bạch Ngọc lắp bắp, nói nửa ngày mới vào vấn đề chính, nghe nói Bắc vương vì nữ nhân đó, còn chống lại nhi tử Lưu tướng gia.

"Hả?" Tư Thiên Hoán dừng động tác uống trà một chút, rốt cục kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhị hoàng huynh vẫn bài xích việc thành thân, rốt cuộc sao lại thế này? Mấu chốt là, sao hắn có thể đến thanh lâu?

Tô Tiểu Vũ sờ sờ cái mũi, hỏi, "Thanh lâu nhà ai?"

"Túy Xuân phong." Bạch Ngọc nói, thấy Tô Tiểu Vũ đột nhiên nở nụ cười, có chút nghi hoặc, "Vương phi, có gì không đúng sao?"

"Vị cô nương kia, có phải tên là Phù Liễu không?" Tô Tiểu Vũ híp mắt suy nghĩ, hỏi.

"Đúng, Vương phi, sao người lại biết?" Bạch ngọc kinh ngạc hỏi, Vương phi đã biết trước sao?

Tô Tiểu Vũ thản nhiên cười cười, "Ngươi giúp ta gọi Liễu Nguyệt tới đây."

Bạch Ngọc gật đầu, lập tức rời đi.

"Túy Xuân phong... Vũ các?" Tư Thiên Hoán uống một ngụm trà.

Tô Tiểu Vũ gật đầu, trong đầu xuất hiện một chút bóng dáng màu trắng, nói, "Phù Liễu... Ta đã gặp nàng một lần, cũng không tệ lắm, khó trách hoàng huynh chàng lại thích nàng." Lập tức nghĩ đến gì đó, híp mắt nhìn về phía Tư Thiên Hoán, "Chàng sẽ không ghét bỏ nàng là người Túy Xuân phong chứ."

"Nhị hoàng huynh thích là được rồi." Tư Thiên Hoán từ chối cho ý kiến, xuất thân như thế nào cũng không quan trọng, có thể làm cho nam nhân trì độn như nhị hoàng huynh động tâm, nếu hoàng tỷ nghe được tin tức này, sẽ lập tức đi chuẩn bị việc vui.

"Chủ tử, tuy rằng thân thế đáng thương, nhưng rất kiên cường." Liễu Nguyệt đi trên đường đã nghe Bạch Ngọc kể lại mọi chuyện, không để Tô Tiểu Vũ kịp nói nàng đã lên tiếng, không muốn mọi người nghĩ xấu nàng, có thể có được nhân duyên này, coi như là tạo hóa của nàng.

Tây Vân cũng chạy vào đây, vừa thấy bộ dáng hưng phấn của nàng, đã biết nàng suy nghĩ cái gì.

"Ngày mai chúng ta liền xuất phát, Liễu Nguyệt, ngươi ở lại đi, dù sao Túy Xuân phong do ngươi quản lý." Tô Tiểu Vũ nói, Phù Liễu là một nữ tử, Tư Thiên Bắc cũng không thể che chở nàng từng giây từng phút, lỡ có người tìm đến, có thể sẽ không tốt.

Ai ngờ Liễu Nguyệt lập tức lắc đầu, đáng thương nhìn Tô Tiểu Vũ, "Chủ tử, không cần bỏ ta lại." Đúng là nên bảo vệ Phù Liễu, nhưng nàng càng muốn đi theo chủ tử.

Tô Tiểu Vũ nhíu mi, nhìn Tư Thiên Hoán, đột nhiên nhếch miệng cười, lấy giấy bút viết một bức thư, viết một hàng chữ, sau đó lấy lệnh bài Minh vương từ trong ngực ra, bỏ vào phong thư.

"Tiểu Vũ chủ tử, ngài muốn làm gì?" Tây Vân nhìn nàng bỏ lệnh bài Minh vương vào, thét to.

"Nhỏ giọng một chút." Tô Tiểu Vũ lui về sau một chút, "Đưa cho nàng hộ thân, tránh cho nàng bị người khi dễ." Nàng nói rất vô tội, tự nhiên.

Ngoại trừ Tư Thiên Hoán, những người khác đều mở to hai mắt nhìn, tùy tiện đưa lệnh bài của Minh vương cho người ta hộ thân?

"Khụ khụ, vậy ta đổi lại cái khác." Tô Tiểu Vũ bị bọn họ nhìn chăm chú nên hơi sợ, sờ sờ trong vạt áo, lấy ra một khối ngọc bội màu trắng, rồi bỏ vào thư, sau đó lấy lệnh bài Minh vương ra.

"Tiểu Vũ chủ tử!" Tây Vân tiếp tục thét chói tai, "Đó là tín vật của Vũ các!"

"Câm miệng, nếu dong dài nữa, ngươi ở lại đi." Tô Tiểu Vũ trầm mặt xuống, quăng tín vật cho Liễu Nguyệt, thấy Tây Vân ngoan ngoãn cúi đầu, lui vào lòng Tư Thiên Hoán.

Tư Thiên Hoán nhìn nàng ngáp, mỉm cười, "Lui xuống hết đi." Dứt lời, ôm Tô Tiểu Vũ đi vào tẩm cung.

"Hắn là hoàng huynh ta, sao nàng còn quan tâm hắn hơn ta vậy?" Vừa rời khỏi đó, Tư Thiên Hoán liền hỏi, nhưng không có ghen tuông.

Tô Tiểu Vũ suy nghĩ, híp mắt cười với hắn, "Bởi vì không muốn Hoán nhọc tâm."

Trong lòng Tư Thiên Hoán ấm áp, cúi đầu hôn lên trán nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui